Editor: Nha Đam (Đã Beta)
Bầu trời đã bao phủ hoàn toàn một màu đen.
Tối nay không có ánh trăng, nhưng thật ra có đầy sao trên trời chiếu ánh sáng lộng lẫy.
Kỷ Miên chậm rãi đi trở về nhà.
Mở cửa biệt thự.
Trong phòng một mảnh đen nhánh.
Một người cũng không có.
Yên lặng đến đáng sợ, không có một chút tia ấm áp của con người.
Chính là, nghĩ đến cô ấy. . truyện đam mỹ
Kỷ Miên cảm thấy, cho dù chỉ là một mình, cũng không cô đơn lắm.
......
Phong Thiển xác thực thật là mệt nhọc, vội vàng tắm rửa một cái, ngã trên giường liền ngủ luôn rồi.
Một đêm vô mộng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Phong Thiển nhưng thật đúng giờ rời giường.
Phong Thiển ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.
Nghĩ đến Kỷ Miên, cô lại bảo Hứa Thâm đóng gói một phần bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Phong Thiển ra cửa chuẩn bị đi tìm Kỷ Miên.
Vừa ra khỏi cửa, Phong Thiển liền nhìn thấy thiếu niên đang dắt xe đạp, chuẩn bị cưỡi đi.
Phong Thiển bước nhanh tiến lên, mặt vô biểu tình mà bắt lấy ba lô của Kỷ Miên.
Kỷ Miên đột nhiên bị Phong Thiển lôi kéo như vậy, động tác đạp xe dừng lại.
Kỷ Miên quay đầu lại liền thấy tiểu cô nương mặt không biểu tình lôi kéo cặp của mình.
Đối phương quay lại nhìn, cô cũng nhìn chằm chằm hắn.
Phong Thiển: "Ngồi lên xe tớ."
Kỷ Miên: "Tớ có thể đi xe đạp đến trường học, không cần phiền toái cậu."
Phong Thiển chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: "Cậu có thể phiền toái tớ."
Không đợi Kỷ Miên trả lời, cô lại bổ sung một câu: "Chỉ có cậu mới có thể phiền toái tớ."
Cô nói, cực kỳ giống thông báo.
Tiểu cô nương trước mắt này trên mặt lại cứ không có biểu tình gì, làm người ta nghĩ không ra, cô nói rốt cuộc là có ý tứ gì.
Cứ việc như thế, Kỷ Miên vẫn là mặt đỏ.
Trái tim bùm bùm.
Một phát không thể vãn hồi được......
"Mặt câu sao lại đỏ như vậy?"
Phong Thiển nhíu mày.
Lời nói của cô không có chuyện gì đâu nha.
Vốn dĩ cũng chỉ có mảnh nhỏ mới có thể phiền toái chính mình a.
Người khác nói, cô đều lười phản ứng.
Huống hồ, nhiệm vụ của cô chính là bảo hộ mảnh nhỏ.
Kỷ Miên hoảng loạn mà rũ đầu xuống, "Không...... Không có gì."
Phong Thiển hồ nghi: "Có phải hay không sinh bệnh?"
Kỷ Miên đầu rũ đến