Editor: Nha Đam
Thiếu niên kia chính là mảnh nhỏ của thế giới này.
Vây quanh thiếu niên là một vài cậu nhóc ăn mặc đẹp đẽ.
Chỉ cần nhìn vào quần áo là có thể đoán được danh tính của những cậu nhóc này.
Hẳn là hoàng tử trong cung điện.
So với những cậu nhóc đó, thiếu niên trông có vẻ gầy yếu chật vật.
Khuôn mặt nhỏ của hắn trắng nõn xinh đẹp.
Quần áo trên người rất cũ, mặc dù đã giặt sạch nhưng không thấy được màu nguyên bản, thậm chí còn có vài mảnh vá màu xám.
Mặc dù nó rất cũ nhưng trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Không có nếp nhăn trên quần áo, và cũng không thấy vết bẩn.
Mái tóc cũng được buộc gọn bằng một sợi dây.
Có thể thấy hắn cũng là một người sạch sẽ và có kỷ luật.
Hắn lúc này lẳng lặng đứng tại chỗ, lông mi dài rủ xuống, khiến cho người ta không thấy được tầm mắt.
Phong Thiển đột nhiên nghĩ đến cái nhìn thoáng qua vừa rồi.
Tầm mắt của thiếu niên giống như một vực sâu tĩnh lặng, sâu thẳm lạnh lẽo.
Phảng phất giống như... Ảm đạm không có ánh sáng.
Cô không khỏi sững sờ lần nữa.
Sau đó, chính vui cười của mấy cậu nhóc đó đã kéo tâm trí cô trở lại.
"Không ai đau lòng loại tiểu nghiệt chủng như ngươi đâu, chỉ có thể ở trong lãnh cung này mà khóc nhè thôi~"
"Haha, không ai đau, không ai thương..."
"Tiểu nghiệt chủng, chúng ta chuẩn bị đến Học Viện Cửu Châu học rồi, nhưng ngươi chỉ có thể ở lãnh cung lạnh lẽo này thôi!"
"Đúng vậy! Ngươi cả đời này chỉ có thể ở chỗ này, cũng không thể đi đâu được."
"Này, nghiệt chủng, quỳ xuống sủa một tiếng, bổn hoàng tử này sẽ thưởng cho ngươi một viên kẹo."
Cậu bé lấy trong hà bao ra một viên kẹo và đung đưa trước mặt thiếu niên.
"Ồ, ta suýt nữa quên mất, tiểu nghiệt chủng này hẳn là chưa từng ăn kẹo, nói không chừng hắn còn chả biết kẹo là gì, hahaha..."
Một số cậu nhóc khác cũng hùa theo cười nhạo.
Thiếu niên bị vây quanh rũ lông mi xuống, nhẹ nhàng mím môi.
Hắn trầm giọng nói: "Ta không cần."
Thiếu niên lạnh nhạt từ chối.
Mấy tiểu hoàng tử sửng sốt một giây, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói: "Tiểu nghiệt chủng, ngươi cho