Editor: Nha Đam
Phong Thiển bĩu bĩu môi.
Thế giới thứ nhất phải làm học bá.
Thế giới thứ hai lại phải làm minh quân.
Buồn bực.
Vì sao lần nào cũng đều phải làm khổ thân thể nhỏ bé yếu ớt bất lực lại đáng thương này của nàng......
Hệ thống: "!"
Kinh khủng! Ký chủ lại có thể nói nàng nhỏ bé yếu ớt bất lực lại đáng thương!
Thật không biết xấu hổ!
Bên ngoài có người đẩy cửa phòng ra.
Phong Thiển sửng sốt, nhìn ra cửa phòng.
Phượng Quyết với một thân quan phục thanh lãnh bưng khay bạc đi đến.
Khay đựng một bộ long bào, cùng chiếc mũ.
Phượng Quyết nhìn tiểu hoàng đế một cái, sau đó thong thả ung dung đem khay đặt ở trên bàn.
Tiểu hoàng đế chớp mắt, tay nhỏ nhéo góc chăn, giờ phút này có điểm vô tội mà nhìn Phượng Quyết.
Phượng Quyết nghiêng mắt xem nàng, môi mỏng khẽ mở: "Thần sai người đi trong cung mang đến một phần long bào, bệ hạ vẫn là mau chút rửa mặt chải đầu, đừng bỏ lỡ lâm triều."
Phong Thiển gật đầu.
Sau khi dặn dò xong, Phượng Quyết nhấc chân liền tính toán rời đi.
"Hoàng thúc." Phong Thiển tại lúc đối phương xoay người, gọi hắn lại.
Bước chân Phượng Quyết dừng lại, quay đầu nhìn về phía tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tầm mắt dừng ở long bào trên bàn, sau một lúc lâu mới chậm rì rì mở miệng: "Hoàng thúc, ta sẽ không mặc cái này, cũng sẽ không mang mũ miện ngọc đó......"
Phượng Quyết ngẩn người, ánh mắt thanh lãnh hơi giật mình.
"Là thần sơ suất." Phượng Quyết nhìn nhìn tiểu hoàng đế, tiếp tục nói: "Trong phủ của thần không có tỳ nữ, bệ hạ nếu không chê, thần tới vì bệ hạ thay quần áo chải đầu."
Phượng Quyết từ nhỏ độc lập, chưa bao giờ từng có tỳ nữ trái phải hầu hạ.
Toàn là chính mình tự thay quần áo.
Hắn nhưng thật ra đã quên, tiểu hoàng đế cùng hắn không giống nhau.
Từ nhỏ ở trong hoàng cung sống trong nhung lụa, sẽ không để ý mấy việc nhỏ vụn vặt này.
Phong Thiển ngẩn người, vẫn là vui vẻ mà cong cong mắt.
Tiểu hoàng đế xốc chăn lên, chậm rì rì mà xuống giường.
Phong Thiển chớp chớp mắt, đối phương quay đầu đi, không có nhìn nàng.
Tiểu hoàng đế mím môi, chậm rì rì cởi bỏ y phục thường ngày màu đen trên người, bên trong chỉ còn lại có áo trong màu trắng.
Phong Thiển cúi đầu nhìn nhìn ngực mình.
Nguyên chủ vốn dĩ tuổi không lớn, hơn nữa bọc một tầng băng gạc, nhưng