Editor: Nha Đam
Đi dạo nửa ngày, Phong Thiển cũng mệt mỏi, bụng cũng có chút đói.
Vì thế Phong Thiển lôi kéo Phượng Quyết vào một tửu lầu.
Hai người ở phòng có tầm nhìn tốt nhất ở lầu hai, mở cửa sổ là có thể thấy đám người phía dưới.
Phong Thiển chọn một bàn đồ ăn, gọi một hũ rượu trái cây, sau đó liền lười biếng mà ghé vào trên bàn.
Đi dạo lâu như vậy.
Nàng mệt mỏi quá!
Tiểu hoàng đế thoạt nhìn có vài phần suy sút, ánh mắt Phượng Quyết dừng ở trên người đối phương.
Có chút buồn cười.
Bộ dáng lười biếng tiểu hoàng đế không những không chọc người chán ghét, ngược lại chính là thực đáng yêu, thập phần làm cho người ta thích.
Sau khi đồ ăn đã được bày ra đầy đủ, rượu trái cây mà Phong Thiển yêu cầu cũng tới.
Phong Thiển uống qua rượu trái cây.
Loại rượu này, coi như có thể uống.
Phong Thiển thế Phượng Quyết rót rượu.
Phượng Quyết ngẩn người, ánh mắt có vài phần kháng cự, hắn thấp thấp nói: "Bệ hạ, thần không uống rượu."
Phong Thiển chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Nàng tựa hồ đích xác không có thấy mảnh nhỏ từng uống rượu.
Bất quá rượu trái cây mà nói, hẳn là sẽ không uống say đi.
"Hoàng thúc, cái này chỉ là cái rượu trái cây, sẽ không say." Phong Thiển đối hắn nói như vậy.
Phượng Quyết nhíu nhíu mày, rũ đầu xuống.
Có lẽ, sẽ không say đi.
Hắn không nói nữa.
Hai người yên lặng ăn đồ ăn.
Trong tầm tay của Phượng Quyết có rượu nhưng vẫn không động.
Phong Thiển nghi hoặc: "Hoàng thúc chẳng lẽ là bị dị ứng cồn?"
"Dị ứng cồn?" Phượng Quyết ngây ra.
Phong Thiển giải thích: "Chính là uống rượu xong, trên người sẽ nổi bệnh sởi linh tinh."
Phượng Quyết lắc đầu: "Không có, sẽ không như vậy."
"Vậy hoàng thúc vì sao lại không uống?" Phong Thiển nhìn chằm chằm đối phương.
Đối diện với tầm mắt tiểu hoàng đế, Phượng Quyết nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, đầu ngón tay thon dài nắm lấy chén rượu, thong thả ung dung đặt ở bên môi uống lên một cái ngụm nhỏ.
Rượu trái cây này có hương vị nồng đậm, mơ hồ có vài phần mùi rượu.
Phượng Quyết thần sắc mê mang.
Hẳn là sẽ không say đi......
Một bữa cơm kết thúc, Phượng Quyết vẫn là đem ly rượu trái cây kia uống hết.
Bởi vì rượu trái cây có nồng độ cồn thấp, Phượng Quyết bắt đầu cũng không có phản ứng gì.
Chỉ là vành tai hơi hơi có chút phiếm hồng.
Phong Thiển đưa Phượng Quyết hồi phủ.
Đến lúc về Trấn Bắc