Editor: Nha Đam
Tất cả mọi người đều nhìn người trên sân nhảy lộ ra ánh mắt hâm mộ kinh diễm.
Trừ bỏ.
Người đang đứng ở trong một góc Chad vương tử.
Hắn nắm chặt tay, ánh mắt phẫn hận mà nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân ngư.
Xứng đôi?
Thì làm sao?
Hắn sẽ hướng Hill công tước cầu thân.
Lấy thân phận Chad vương tử.
Mang theo sính lễ oanh động toàn thành.
......
Nhảy xong, Phong Thiển mệt nằm liệt.
Nếu không phải mảnh nhỏ, cô mới không thèm khiêu vũ.
Mệt mỏi quá.
Chad vương tử chuẩn bị cho Phong Thiển một cái xe ngựa tốt để về nhà.
Cô vừa mới đi vào, tiểu mỹ nhân ngư cũng đi theo vào.
Chad vương tử: "......"
Hắn há miệng thở dốc, chung quy cái gì cũng chưa nói.
Cô cũng không có lên tiếng đuổi đối phương đi, hắn cũng không có lý do xua đuổi đối phương xuống xe ngựa.
Đành phải nhịn xuống một bụng khí, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.
Chad vương tử bình tĩnh một chút, mới hồi cung đi tìm quốc vương.
Là lúc chuẩn bị xuống, cầu thân với cô.
Trong xe ngựa.
Phong Thiển cùng tiểu mỹ nhân ngư mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm một hồi.
Cô ngáp một cái, Nhìn đối phương liếc mắt một cái, sau đó chậm rì rì nằm sấp xuống. Cũng mặc kệ đối phương, trực tiếp ở trên xe ngựa ngủ.
Tiểu mỹ nhân ngư an tĩnh nhìn nữ hài, khóe miệng là ý cười không rõ.
Thiển Thiển à~
Em trốn không thoát đâu......
-
Chờ đến lúc Phong Thiển tỉnh lại, xe ngựa đã tới rồi cửa phủ công tước.
Mà cô giờ phút này lại không thể hiểu được mình sao lại ở trong lòng ngực tiểu mỹ nhân ngư.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Ngước mắt nhìn nhìn tiểu mỹ nhân ngư, lại nhìn nhìn đối diện.
Ừm. Là chính hắn lại đây.
Tiểu mỹ nhân ngư ôm cô, đầu hơi hơi dựa nghiêng trên một bên, đôi mắt nhắm lại, nhìn không thấy đồng mắt xinh đẹp bên trong.
Phong Thiển giật giật, tiểu mỹ nhân ngư bị động tác của cô đánh thức.
Hắn cúi đầu, đem đầu gác ở trên vai cô, tay ôm lấy cô cũng hơi hơi nắm thật chặt.
Phong Thiển: "Tôi đã về đến nhà."
"Ừm."
"Anh buông tôi ra trước."
"Không bỏ nha ~"
"......"
Phong Thiển bất đắc dĩ.
Lúc này mảnh nhỏ một chút