Sáng sớm hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu một lớp nắng mỏng trên đường phố, một chiếc kiệu nhẹ nhàng dừng trước cổng phủ An Khánh hầu.Khi Sở Hạ bước vào Ưng Nguyệt Các của Thẩm Chí Hoan thì thấy nàng đang thêu hoa.Kỹ thuật của nàng rất điêu luyện, năm ngón tay mềm mại mảnh mai châm từng mũi kim tinh xảo, đến gần mới thấy có một bông hoa râm bụt màu đỏ tươi được thêu trên vải.Tấm vải gấm trên tay nàng có màu hồng phấn dịu dàng, còn hoa dâm bụt thì màu đỏ tươi, tác phẩm sau khi thêu xong sống động như thật.Thẩm Chí Hoan nhướng mắt, nhìn thấy Sở Hạ bước vào thì nhanh chóng khâu cho xong, sau đó đặt đồ trong tay xuống, nói: "Sao muội lại đích thân tới đây? Không phải ta đã cho người đi đón muội sao?"Sở Hạ ôm con chó con đến bên cạnh Thẩm Chí Hoan, ấm ức nói: “Ta ở nhà thực sự rất chán, vậy nên mới nhân cơ hội này đến tìm tỷ.
"Sở Hạ là con gái út của Kiểm duyệt viên Sở Phùng Dịch.
Hai người từ năm lên ba đã bắt đầu chơi bùn cùng nhau.Con chó nhỏ trong tay Sở Hạ mở to đôi mắt đen láy, trông rất mập mạp, cái đuôi nhỏ đang ngoe nguẩy, đôi chân ngắn mềm mại, ai nhìn thấy cũng thích.Thẩm Chí Hoan không hề có ý định sờ nó, ánh mắt nhàn nhạt nhìn con chó, hỏi: “Muội tắm cho nó chưa?”Sở Hạ nói: “Chó con còn nhỏ nên không được dính nước, nhưng nó vẫn sạch sẽ.
Thẩm Chí Hoan, ôm nó một cái đi."Trên mặt Thẩm Chí Hoan lộ ra vẻ ghét bỏ, Sở Hạ từ lâu đã quen với tính tình của nàng, nhéo nhéo móng con chó, nói: "Tỷ tỷ hư, tỷ không thể ghét bỏ người khác như thế!"Thẩm Chí Hoan nói: "Sao nó lại béo vậy?""Bởi vì nó là ca ca, tính tình hung dữ, những con chó con khác không dám giành sữa của nó."Lúc này Thẩm Chí Hoan dường như có chút hài lòng với con chó, lên tiếng nói: "Ta thích chó dữ một chút.""Được rồi, đợi nó trưởng thành sẽ có thể bảo vệ tỷ!"Sở Hạ nói xong liền cúi người đặt con chó xuống mặt đất, muốn nó làm quen với môi trường xung quanh, thấy cửa sổ đều đóng chặt nàng ấy mới lại gần Thẩm Chí Hoan, nhỏ giọng hỏi: "Chí Hoan, tỷ thật sự muốn làm vậy sao, mẹ kế của tỷ sẽ không...”Thẩm Chí Hoan nhìn con chó nằm bên cạnh có vẻ rất thích thú với váy của mình, con chó nhỏ kêu lên, nàng cố ý trêu nó, chiếc giày thêu một chút cũng không chạm vào móng vuốt thịt nhỏ của con chó, nàng lơ đãng nói: "Không, bà ta sẽ không dám làm gì tổn thương ta đâu."Mặt Sở Hạ có chút đỏ, nàng ngượng ngùng nói: "Chí Hoan, ...!ý ta là mẹ kế của tỷ, bà ấy sẽ không...!làm con chó bị thương chứ? "Thẩm Chí Hoan: "..."Sau khi hai người nói được vài câu, Thẩm Chí Hoan đứng dậy: "Đi thôi, đưa nó về nhà mới của nó."Khi nàng đứng dậy, một nửa tấm vải lụa thêu rơi xuống mặt đất, Sở Hạ vươn tay nhặt lên, hỏi : "Chí Hoan, sao đột nhiên tỷ lại nghĩ tới việc thêu thùa vậy?"Nàng ấy dừng lại một chút, nói thêm: "Màu sắc rất dịu nhẹ.”Thẩm Chí Hoan cũng là một trong những nữ tử có tay nghề thêu thùa giỏi nhất ở Kinh Thành, nhưng nàng không phải là người trầm lặng dịu dàng nên không thường xuyên thêu thùa.Thẩm Chí Hoan liếc xéo, thờ ơ nói: “Là của con chó, màu hồng rất hợp với nó.”Sở Hạ liếc nhìn con chó