Thẩm Chí Hoan ra lệnh cho người rót một tách trà lạnh cho Lý Thư Cẩm, đặt ở trước mặt nàng ta.
Lý Thư Cẩm thoạt nhìn còn có chút suy yếu, bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy chén sứ, hơi nhấp một ngụm, khí sắc có vẻ tốt hơn, dịu dàng nói: "Đa tạ biểu tỷ.
"Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, sau đó nói: "Uống xong rồi thì đi đi.
"Vẻ mặt Lý Thư Cẩm có chút cứng ngắc, cúi đầu nhìn nước trà xanh trong chén sứ, nói: "Biểu tỷ, tỷ không thích muội đến vậy sao?"Thẩm Chí Hoan liếc xéo nàng ta một cái, thầm nghĩ vấn đề mà người này hỏi cũng thật là thú vị.
Nàng không thích nàng ta, điều này không phải từ cái năm Lý Thư Cẩm mới 6 tuổi vừa tới hầu phủ, nàng đã biểu hiện ra vô cùng rõ ràng rồi sao, còn cần phải hỏi nữa à?Kỳ thật thanh danh của Thẩm Chí Hoan ở trong vòng quý nữ kinh thành cũng không được xem là quá tốt.
Cùng với hai chữ “Họa thủy” đi liền với nhau, còn có lời đồn liên quan đến việc nàng ỷ vào thân phận và khuôn mặt xinh đẹp mà không coi ai ra gì.
Tính cách của Thẩm Chí Hoan đúng là có chút lãnh đạm, nhưng chưa đến mức “Lạnh nhạt vô tình, không coi ai ra gì” như trong lời đồn, tuy rằng nàng không thể tự xưng là “Hiền lành”, nhưng nàng vẫn biết lễ nghi cơ bản.
Nguyên nhân dẫn đến lời đồn như vậy, phần lớn đều có liên quan đến vị biểu muội này.
Đúng là nàng ta không xảy ra tranh chấp gì với Thẩm Chí Hoan ở bên ngoài, nàng ta nhìn thì có vẻ yếu ớt lại thường bất hòa với Thẩm Chí Hoan, đa số mọi người sẽ thông cảm cho kẻ yếu, chỉ cần biết được một tình tiết là có thể tự mình tưởng tượng ra cả một câu chuyện ức hiếp ở trong nhà.
“Nhưng mà muội cũng không làm gì cả, vì sao tỷ vẫn luôn không thích muội vậy.
”Thẩm Chí Hoan liếc nàng ta một cái, không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi như thế này là vẫn chưa hài lòng sao? Sĩ diện cũng lấy về rồi, thanh danh kẻ ác không cho ngươi vào cửa, lại còn hại ngươi suýt chút nữa té xỉu của ta phỏng chừng cũng truyền ra rồi, ngươi còn ở đây nói nhảm cái gì nữa?”Lý Thư Cẩm nắm chén trà, lời nói của Thẩm Chí Hoan vô cùng chói tai, nàng luôn thích dùng loại ngữ khí cao cao tại thượng, Lý Thư Cẩm như là muốn phản bác: “Biểu tỷ muội không có, sao tỷ sao tỷ lại có thể! ”Thẩm Chí Hoan đánh gãy nàng: “Giữa ngươi và ta, cũng đừng giả vờ giả vịt làm gì.
”Lý Thư Cẩm không nói tiếp nữa, lại nhấp một ngụm trà.
Thật lâu sau, nàng ta đặt chén trà xuống, chén sứ chạm vào ở mặt bàn phát ra tiếng vang rất nhỏ, chậm rãi mở miệng nói: “Biểu tỷ, nếu tỷ đã nói như vậy, muội đây liền như tỷ mong muốn mà rời đi.
”“Hôm nay muội tới, thật ra là bởi vì Phong tiểu công tử.
”Cuối cùng Thẩm Chí Hoan cũng nhìn về phía nàng ta.
Lý Thư Cẩm thấy Thẩm Chí Hoan nhìn về phía nàng ta, vừa lòng cong khóe môi, tiếp tục nói: “Là