Lan San cúi đầu thấp xuống, không hài lòng đáp: “Nhưng dù sao đi nữa thì ít nhất ả cũng là một phi tử…”Tô ma ma lắc đầu, nói: “! Tốt xấu gì cũng là Tứ tiểu thư, ai bảo mệnh người ta tốt.
” Bà ta nói đến đây lời nói nghẹn lại, bỗng nhiên đè giọng nói thấp xuống, nhiều thêm một chút trịnh trọng khó phát hiện ra:“Ngươi nói thật cho ta biết, chuyện hôm nay ngươi đụng ả, thật sự… không phải cố ý đúng không?”Âm thanh của côn trùng xuyên qua màn cửa vọng vào phòng, vang lên cùng một lúc với nồi thuốc đang sôi, khiến cho căn phòng càng tĩnh lặng hơn.
Lan San nắm chặt lấy chiếc khăn, đưa mặt né tránh ánh mắt của Tô ma ma, đáp: “Đương nhiên không phải.
”Rõ ràng Tô ma ma không tin, bà ta cúi đầu nhìn Lan San, đáp: “Chút suy nghĩ nhỏ bé đó của ngươi ta còn nhìn không ra được sao? Hôm nay may là có người cứu ngươi, nếu như thật sự xảy ra chuyện, cái mạng quèn này của ngươi cũng khó giữ.
”“Tiểu thư biết ngươi cũng vì tốt cho người, nhưng hôm nay ngươi quá lỗ mãng rồi, ngươi là nha hoàn bên cạnh của tiểu thư, nếu như xảy ra chuyện thì chuyện này chắc chắn phải điều tra rõ ràng ngọn ngành, lão gia cũng sẽ không để yên đâu, đến lúc đó đừng nói là ngươi, ngay cả phu nhân và tiểu thư cũng gặp họa!”Sắc mặt Lan San trắng bệch, ngón tay hơi cứng đờ, miệng vẫn còn đang phủ nhận: “! Thật sự ta không cố ý.
”Lúc đó ả căn bản không suy nghĩ đến hậu quả.
Lúc đó ả bước ra từ nhà bếp, vừa nhìn đã thấy Thẩm Chí Hoan đứng ở bậc thang, nàng vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp và cao quý của ngày thường, nhưng nàng càng như vậy, trong lòng Lan San càng ghét nàng.
Ác ý dần nổi lên, từng bước từng bước một thiêu rụi đi lý trí.
Ả cũng không biết làm sao nữa, tâm trí rối bời, chỉ muốn con người này biến mất là tốt nhất, nên đã đâm thẳng qua đó.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Vừa tiếc nuối Thẩm Chí Hoan vẫn diễu võ giương oai trong hầu phủ như ngày nào, lại vừa cảm thấy may mắn khi chưa dẫn đến hậu quả quá tàn khốc.
“Được rồi, ta cũng không thể ở lại đây quá lâu, may là chỉ đánh ngươi ba mươi gậy, bị thương nặng nhưng lại không phải không cứu được, bản thân ngươi phải uống thuốc đúng giờ, bình thường chú ý nhiều hơn đi.
”Lan San vẫn chưa bớt sợ, giọng nói nghẹn ngào: “Biết rồi.
ngươi cũng nhanh chóng quay về đi.
”Tô ma ma đứng dậy, bước đến chiếc lò thấp giúp Lan San đổ thuốc đang sôi ra, đặt bên cạnh giường ả mới rời đi.
Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi đóng lại, căn phòng chỉ còn lại một mình Lan San khiến nó trông vắng lặng hơn.
Ả hơi vất vả đưa tay ra cầm lấy thứ