Phản ứng của nàng giống như xác thực lớn hơn một chút.
Như vậy chứng mình nàng rất không bình tĩnh như chưa từng thấy việc này, giống hệt như tiểu cô nương ngu ngốc dễ lừa.Sau khi hiểu rõ, Thẩm Chí Hoan mỉm mối, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ánh mắt hiện lên mấy phần khinh bỉ, già vờ bình tĩnh chỉ vào dưới lưng của hắn, thì thầm: “Quản lý tốt nó.”Không khí càng sinh ra sự khô nóng, Lục Dạ dựa lưng vào vách tường có chút lạnh lẽo, sắc mặt của nàng thay đổi đều bị hắn thu hết vào mắt, hắn hứng thú gần đến mức gần như run rẩy, nhưng trên mặt không lộ ra chút cảm xúc nào.Không thể tiếp tục như thế này.
Nếu không, nàng thật sự sẽ tức giận.Lục Dạ nghe lời thu lại nụ cười trên mặt của mình, không lên tiếng nữa.Thẩm Chí Hoan dời ánh mắt đi, lý trí bị xấu hổ tách ra giờ quay lại hơn một nửa.Mặc kệ nàng với Lục Dạ có như thế nào đi nữa, có một sự thật không thể nào thay đổi được.Nàng là chủ nhân của hắn, hắn phải nghe lệnh của nàng.
Dù bỏ những người không nói chuyện này ra, Lục Dạ cùng lắm chỉ là một người không quá quan trọng mà thôi.
Hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, trùng hợp nàng cũng coi trọng gương mặt của hắn, cơ bản hai người họ không thể lại ở bên nhau.Mà ai lại có ý với một cẩu nô tài đây?Thẩm Chí Hoan nghĩ tới đây, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, sự hoảng loạn khiến lòng người luống cuống cũng dần rút đi, lại cũng không cảm thấy chuyện lúc nãy to tác bao nhiêu.Nhưng trời cao hình như không muốn để cho lòng nàng thoải mái.Đột nhiên, Thẩm Chí Hoan nghe được trong tiếng nói ở gian ngoài xuất hiện tên của mình.Không chỉ có nàng, Lục Dạ cũng nghe thấy.Lão Hoàng đế uống một hớp nước trà, hỏi Chu Dự: “Con thật sự không nhìn thấy Chí Hoan sao?”Chu Dự nói: “Chưa từng, nhi thần chỉ thấy Chí Hoan muội muội đi với mẫu hậu ngắm hoa.”Lão Hoàng đế nở nụ cười, trong lòng lộ ra một hình ảnh thân mật dính mồ hôi: “Nàng sẽ không trốn ta như trốn mèo, thấy ta là lén trốn chứ.”Thẩm Chí Hoan luôn cảm thấy lão Hoàng đế không vô duyên vô cơ nhắc mình với Chu Dự, nàng hơi nắm chặt tay lại, giọng nói chuyện bên ngoài vẫn tiếp tục.“Phụ hoàng muốn tìm muội ấy sao?”Hoàng đế Nguyên Thành thở dài một hơi, giọng hơi khàn khàn: “Không phải con biết trẫm đang tìm nàng à.”“Trong cung này, đa số các nữ nhân đều giống nhau, nhìn nhiều cũng không còn hứng thú nữa, nhưng Chí Hoan lại khác, nàng đó…”Hoàng đế Nguyên Thành rơi vào tửu sắc không phải là ngày một ngày hai, sau khi đã có tuổi lão ta càng nói chuyện và làm việc không kiêng dè gì, cho dù là trước mặt con trai của mình, có mấy lời này cũng không có chút nào cấm kỵ.Lão ta chép chép miệng, tiếp tục nói: “Mùi vị chắc sẽ rất ngon.”Thẩm Chí Hoan không nghe thấy Chu Dự trả lời.Nhưng nàng nghe những lời này chỉ cảm thấy từ trong dạ dày dấy lên một trận buồn nôn, hớ lại gương mặt đó của lão Hoàng đến, càng ngày nàng càng cảm thấy buồn nôn hơn, cảm giác căm ghét bao trùm lấy, nàng chỉ cần nhớ đến cả người đã khó chịu.Mà cùng lúc đó, những cảm giác bị ép bức, bị kiềm chế lại bao vây lấy nàng lần nữa.Dưới quyền vua chúa, nàng chỉ là