Tác giả có lời muốn nói: (chỉ lấy nội dung liên quan đến cốt truyện)
Thiết lập của tập đoàn Đồng Hoa dựa trên một tập đoàn nổi tiếng trong nước.
____________________
Trời nắng như thiêu đốt.
Ngoại ô thành phố Dương, bao quanh bởi sông núi hữu tình, có một biệt thự gạch đỏ đang ẩn mình trong vườn vải thiều rộng lớn.
Trước sân biệt thự, rất nhiều xe ô tô, xe dã ngoại, còn có cả xe tải chở hàng hóa được đậu rất trật tự.
Ở bên trong, nhân viên công tác đi tới đi lui, mỗi người đều vội vàng làm công việc của mình.
Người của tổ quay đang điều chỉnh đường ray, một số máy quay trên mặt đất đang hướng về phía hai diễn viên.
Ngoài ra, trên đầu họ còn có cánh tay của cần trục1 và mic thu âm.
1.
Cần trục, cần cẩu (jib): để quay các cảnh quay chuyển động nhanh trong thời gian ngắn theo chiều dọc.
Ở phía bên kia, có một nhóm người đứng vây quanh theo dõi màn hình: đạo diễn, phó đạo diễn, trợ lý sản xuất2, điều phối sản xuất3, trợ lý của các diễn viên,...!
2.
P.A.
– Production Assistant (Trợ lý sản xuất): Chịu trách nhiệm chung hoặc phụ trách các công việc nhỏ mà nhà sản xuất yêu cầu.
Nhiệm vụ cơ bản có thể bao gồm phụ trách máy bộ đàm, lập trại, làm bảng biểu, làm các việc lặt vặt khi cần thiết.
3.
Production Coordinator (Điều phối sản xuất): Là người có trách nhiệm điều phối hậu trường, chuẩn bị hầu cần, bao gồm thuê thiết bị, thuê thành viên đoàn phim, điều phối diễn viên, đảm bảo hoàn thành các mục tiêu sản xuất về ngân sách và thời gian.
Mỗi người giống như đang bày trận sẵn sàng đón địch, thần kinh đều căng thẳng đến tột độ, nguyên nhân không có gì khác ngoài cảnh quay này NG quá nhiều lần.
Hai giờ trưa hè oi bức, những luồng khí nóng bừng bừng bao trùm lấy đám đông như một cái lò hấp vô hình, thật là ngột ngạt.
Hai người đang diễn là nam nữ chính của bộ phim.
Nam chính khuôn mặt đẹp đẽ, nữ chính dung mạo diễm lệ; cả hai đều là những minh tinh lưu lượng4 mới nổi.
Lúc này, chàng trai mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây màu be, còn cô gái mặc chiếc váy trắng tinh, không cần nói chuyện chỉ đứng chung một chỗ với nhau thôi đã mười phần đẹp mắt, mời họ đến đây diễn đặc biệt tốn kém.
4.
Lưu lượng: Là những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo, có sức ảnh hưởng cũng như độ phổ biến rộng rãi, có thể không phải fan nhưng nhắc tới ai cũng biết.
"Cảnh 2 lần 32!"
"Action!"
Đây đã là lần thứ 32 rồi...!
"Anh Phong, em không tin, chẳng lẽ anh không có cảm giác với chị ấy sao?"
"Viện Viện, anh thật sự không thích cô ấy, trong trái tim anh chỉ có một mình em, vĩnh viễn đều chỉ có em"
"Thật sao? Vậy thì anh thề đi..."
"Được rồi, anh thề", chàng trai nắm vai cô gái rồi cúi đầu nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói, "Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Đó là một ngày mưa, anh vừa ra khỏi rạp chiếu phim, em thì đang cầm một...!màu đỏ...!chiếc ô màu đỏ...".
"Em thì đang cầm một chiếc ô màu đỏ.
Trong đám đông, anh đã nhìn thấy em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Kể từ đó anh không thể quên được em..."
Đứng ở phía xa đám đông, Hướng Tiểu Viên liếc nhìn xem thường, âm thầm đọc tiếp lời thoại.
Nam chính xuất thân không chính quy, lời thoại kém là điều hiển nhiên nhưng NG cũng đã mấy chục lần rồi, câu thoại ngắn như vậy cũng không thuộc nổi sao? Ngoài ra còn có nữ chính, nói như thế nào thì cũng tốt nghiệp Bội Ảnh, nhưng đài từ5 không phải quá tệ sao? Giọng nói nhão này là do trời sinh hay cố tình vậy?
5.
Đài từ: Hiểu một cách nôm na thì đó là cách diễn viên phát âm, nhả chữ, thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại.
Hai người này chỉ có thể nhìn, không nên mở miệng.
Căn bản không thể xem là diễn viên, nhiều nhất chỉ là thần tượng.
...!
"Cắt!"
"...".
Đám đông đang căng thẳng lập tức sụp đổ, trong không khí oi bức có thể nghe được tiếng thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nam đạo diễn trẻ tuổi hô một tiếng, đầu vươn ra từ sau màn hình với mái tóc màu nâu, đôi bông tai kim cương loé sáng, trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng.
Anh ta đứng lên và đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn hai người họ, nói: "Nam chính, cậu lại đây!".
"Nam chính, cậu đang thổ lộ lòng mình hay là đang đọc diễn cảm vậy? Phải có tình cảm chứ! Thân là đàn ông đang yêu, cậu phải có những đặc điểm và cảm xúc của một người đàn ông đang yêu!"
Nam chính cao khoảng 1m8, cao ráo đẹp trai.
Nhưng ở trước mặt vị đạo diễn trẻ tuổi có chiều cao tương đương mình, anh ta nhìn có vẻ hơi thấp hơn.
Anh ta đứng một bên vâng vâng dạ dạ, tay chân luống cuống lau mồ hôi lăn trên trán.
Nữ chính lùi lại vài bước, đi ra phía sau đạo diễn.
Trợ lý một trái một phải chạy lại, người cầm quạt điện thổi gió, người thì cầm chai nước khoáng ướp lạnh, mở nắp đưa cho cô ta.
Nữ diễn viên họ Trâu có một cái tên rất yểu điệu, Trâu Nhất Nhuỵ, là nữ chính của bộ phim này.
Cô ta vừa tốt nghiệp không lâu, tham gia diễn xuất trong một bộ phim truyền hình IP6 nổi tiếng nên đã có chút danh tiếng.
Nhưng có thể đóng phim này không phải vì năng lực mà do đạo diễn là bạn trai hiện tại của cô ta.
6.
Intellectual Property hay IP (Sở hữu trí tuệ): Là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim điện ảnh, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.
Vì vậy, khi đạo diễn đang nói chuyện với nam chính, cô ta nhàn nhã uống một ngụm nước rồi đưa mặt sang bên.
Chuyên viên trang điểm bên cạnh đã chờ sẵn, lấy ra bông phấn, nhẹ nhàng vỗ vào hai bên cánh mũi của cô ta.
"Đạo diễn Vĩ, em diễn như thế nào?" - Cô ta đợi đạo diễn nói xong, liền chạy tới.
Với những đường nét thanh tú, làn da trắng, cổ cao cùng đôi chân dài, vòng eo con kiến, ngay cả trong giới giải trí nơi có vô số người đẹp, cô ta vẫn có thể nổi bật.
"Tốt lắm, cứ diễn như vậy đi" - Đạo diễn nhìn cô ta cười nói, vỗ nhẹ lên vai.
Rõ ràng hai người đều diễn không tốt, nhưng đối xử cũng quá chênh lệch, tất cả nhân viên đoàn phim đều giống như nhìn nhiều thành quen, không có gì ngạc nhiên.
Hướng Tiểu Viên liếc nhìn đạo diễn một cái, hít một hơi thật sâu, bên cạnh có người bí mật kéo cô lại, cô đành nhịn xuống.
"Cảnh 2 lần 33, bắt đầu!"
Nam chính vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Vào thời điểm bắt đầu quay, anh ta vẫn không có cách nào hoá thân vào nhân vật ngay lập tức, đứng ngây người vài giây rồi mới ấp úng đọc lời thoại.
Diễn xuất còn không tốt bằng lần trước, lần này lại thất bại.
Đám người vây xem khẽ thở dài, nữ chính "hừ" mội tiếng, "Em không muốn diễn nữa...".
Vị đạo diễn trẻ tuổi lắc đầu tức giận, "Nam chính, cậu có thể chú tâm một chút được không?".
Không khí trong chốc lát có chút cứng lại.
Phó đạo diễn Trần Vân Tú kịp thời đi tới, nói: "Được rồi, tôi nghĩ mọi người cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi".
Phó đạo diễn là một người đàn ông trung niên, tướng mạo không có gì nổi bật, tuổi tác khoảng ngoài bốn mươi, đeo kính, tóc bạc sớm hơn tuổi, lưng hơi còng.
Tuy giọng nói không vang nhưng lại có sức thuyết phục không thể giải thích được.
Ai nhận ra ông cũng biết, đây không phải là một người vô danh tiểu tốt gì mà là một đạo diễn tên tuổi, từng quay nhiều phim nghệ thuật đạt giải thưởng.
Vậy mà giờ đây lại làm phó đạo diễn cho vị đạo diễn Vĩ trẻ tuổi này.
Thật sự khó tin.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là không ai trong đoàn làm phim cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ Hướng Tiểu Viên.
Trong mắt Hướng Tiểu Viên, vị đạo diễn Vĩ trẻ tuổi này chỉ là một cái túi rơm7.
7.
Túi rơm: (từ lóng) Túi dệt bằng rơm không chắc và bền dùng để mô tả một người không có khả năng.
Một cái túi rơm bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Nhan sắc cũng không tồi, thậm chí còn đẹp trai hơn nam chính.
Nhưng thật sự không có tài làm đạo diễn gì cả, không những không chỉ đạo được mà còn làm ảnh hưởng đến sự phát huy của diễn viên.
Kịch bản của bộ phim này là câu chuyện về một cặp chị em thất lạc sau đó tìm được nhau.
Người em gái sinh sống cùng với mẹ ở phương Nam, cơ thể từ nhỏ đã gầy yếu còn mắc bệnh suy thận mãn tính.
Để chữa bệnh cho con, mẹ cô đã phải tìm kiếm người hiến tạng ở khắp nơi và sau đấy tìm thấy người con gái lớn đã thất lạc nhiều năm trước.
Người chị gái bị bọn buôn người bắt cóc, cuộc sống khó khăn từ nhỏ, không được học hành đến nơi đến chốn, ăn trộm hay lừa gạt đều đã làm qua, còn nhiều lần phải ngồi ở đồn cảnh sát.
So với chị gái thì mẹ và em gái có hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều.
Ba người đoàn tụ cũng không phải chuyện vui gì, chỉ có ba phần là huyết thống, bảy phần còn lại là thù hận và ân oán.
Nhất là cả hai chị em đều có tình cảm với cùng một người đàn ông, mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm.
Trâu Nhất Nhuỵ đóng vai em gái và Hướng Tiểu Viên đóng vai chị gái.
Bởi vì Trâu Nhất Nhuỵ có nhiều cảnh quay, cho nên đem các cảnh khó quay trước hết rồi, bây giờ chỉ còn cảnh quay của cô ta và nam chính.
Hai người đã quay được hai ngày và vẫn đang bị kẹt trong cảnh thứ 2 này, tiến độ kém xa so với dự kiến.
Nhưng đạo diễn cũng không sốt ruột, thậm chí còn không giúp được gì cho diễn xuất của hai diễn viên.
Mặc dù nữ chính sống ở phương Nam nhưng không nhất thiết phải dùng giọng Đài Loan để nói lời thoại mà? Cả đoàn ai cũng biết nữ chính là bạn gái của đạo diễn, nhưng cũng không thể bất công như vậy được không?
Chất lượng của bộ phim không quan trọng sao? Đạo diễn kiểu gì vậy?
"Được rồi, vậy nghỉ ngơi một chút đi.
Đằng kia có đậu xanh, nước ngọt với đá đấy, còn có trái cây nữa, mọi người dùng đi.
Một lát nữa, chúng ta quay tiếp".
Đạo diễn túi rơm này ưu điểm chính là lôi kéo được lòng người lại có tiền, tự mình mang tiền đi làm phim, vừa làm đạo diễn cũng là nhà sản xuất.
Cho nên điều kiện ăn ở trong đoàn phim thực sự không có gì để chê.
Ngay cả biệt thự này nghe nói cũng là tài sản riêng của gia đình anh ta.
Ba bữa của đoàn làm phim đều do đầu bếp chuyên nghiệp phụ trách, có trái cây, có món tráng miệng, còn thuê bác sĩ đi theo tổ quay.
Hướng Tiểu Viên không thích điều này cho lắm, cô ở đây để quay phim chứ không phải nghỉ dưỡng.
Hai ngày này, kịch bản đã thuộc lòng từ lâu, không chỉ lời thoại của mình mà lời thoại của những người khác cũng nắm rõ.
Diễn xuất thì không tốt, lại còn kéo dài, thiếu chuyên nghiệp, khi nào mới đến phân cảnh của cô đây?
Lúc này, người bên cạnh đưa cô một chai nước Nông Phu Sơn Tuyền ướp lạnh, "Này, trời nóng quá, Viên nhi, uống nước đi".
Cô cầm lấy chai nước, xoay người rời đi, người bên cạnh đuổi theo cô, "Viên nhi, Viên...".
Người đuổi theo chính là trợ lý của cô, họ Thái.
Từ khi lọt lòng mẹ, anh đã có mái tóc xoăn nhỏ đáng yêu, dáng người cao hơn Tiểu Viên vài xăng-ti-mét, đang đeo một cặp kính cận che đi đôi mắt tròn xoe của mình.
Cả hai dần đi ra khỏi phim trường.
"Thái Quyển, em biết anh định nói cái gì, thật vất vả mới có được vai diễn không tồi, em phải biết quý trọng!", Tiểu Viên dáng người cao gầy, tốc độ nhanh chóng, rất nhanh liền bỏ lại anh, "Anh thấy đó, em từ đầu đến cuối đều không nói gì mà, đúng không?".
"Nhưng anh cũng thấy đoàn phim này có bao nhiêu quá đáng"
Thái Quyển là biệt danh của anh.
Anh bước nhanh vài bước, cầm lấy chai nước khoáng từ tay cô, mở nắp và đưa nó cho cô.
Tiểu Viên liếc nhìn anh, nhận lấy chai nước và nhấp một ngụm.
Trong biệt thự có sân vườn, hai người họ đi dọc theo hồ nước.
Bên cạnh có cây đa cổ thụ cao lớn, bóng cây đung đưa trên mặt hồ tựa như có làn gió mát thổi qua.
Tiểu Viên mặc một chiếc váy trễ vai màu đen, đó là trang phục trong vở kịch.
Vốn là cô có một cảnh quay vào buổi sáng nên đã dậy từ sớm và trang điểm lúc 7 giờ.
Nhưng đợi tới bây giờ vẫn còn chưa quay xong cảnh kia, hôm nay chắc cũng không đến lượt cô.
Cô dứt khoát ngồi xuống đất.
Thái Quyển đẩy gọng kính và chớp chớp mắt, "Viên nhi, nếu em thực sự không muốn, chúng ta sẽ không quay nữa, đừng tức giận như vậy".
Tiểu Viên nghe vậy liếc nhìn anh, "Anh lại nói khích em à? Không phải đã ký hợp đồng rồi sao?".
Thái Quyển thầm nghĩ trong bụng, "Nói giống như không có ký hợp đồng, em muốn không diễn là không diễn luôn vậy".
Nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Em cũng thích nhân vật này mà, thù lao cũng không tồi.
Với lại em cũng biết rằng gần đây chúng ta đang gặp khó khăn, sức