"Hả?", Thái Quyển có chút không phản ứng kịp, vô thức hỏi, "Em nói nghiêm túc đấy chứ?".
Anh thật sự rất vui, còn tưởng phải tốn rất nhiều công sức để khuyên nhủ Tiểu Viên mà có khi còn không thành công.
Nhưng không ngờ thắng lợi lại đưa tận đến miệng.
Thắng mà không có chiến, anh có cảm giác không chân thật.
Trước mắt, đây là biện pháp duy nhất, Vĩ Gia Bảo đã phong tỏa tất cả tài nguyên điện ảnh của em ấy! Bọn họ chỉ có thể đột phá ở mảng phim truyền hình.
"Là thật sao?" – Hướng Chi Thạch cũng cười hỏi, giọng điệu nhẹ hơn rất nhiều, tựa hồ đã đoán trước được.
"Là thật!", Hướng Tiểu Viên bước ra ngoài nói, "Diễn thì diễn thôi, ai sợ ai! Em không tin là em làm không được!".
Thái Quyển trong lòng vui mừng, nhưng cũng có chút đau xót.
Đối với em ấy mà nói, việc thay đổi suy nghĩ không hề đơn giản.
Hướng Chi Thạch nhìn cô, "Tốt lắm, trong thư phòng của anh có một vài kịch bản để ở trên bàn.
Em xem có thích cái nào không?".
Thái Quyển lặng lẽ nhìn qua, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên.
Đã chuẩn bị tốt từ sớm rồi?
Thật may mắn, trong lòng anh an tâm cùng bội phục.
Hướng Tiểu Viên yên lặng nhìn Hướng Chi Thạch, chu môi không nói gì, ngoan ngoãn chọn kịch bản.
Dù kiêu ngạo trước mặt người ngoài thì em ấy vẫn là một con mèo con ngoan ngoãn trước mặt anh trai.
Trong lòng Thái Quyển cũng được thả lỏng, anh vui vẻ, khuôn mặt tròn cười lên tựa như bánh bao, nhỏ giọng nói: "Anh! Thật tốt quá! Em ấy đồng ý diễn rồi".
Hướng Chi Thạch gật đầu và quay sang nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Thái Quyển.
Anh ấy nhìn hơi lâu làm Thái Quyển có chút xấu hổ, "Anh, anh đang nghĩ gì thế?".
Hướng Chi Thạch nói chuyện có chút lạ: "Thái Quyển, anh nhớ biệt danh của cậu là Tiểu Viên đặt cho phải không?".
"Đúng vậy!".
Người cha đã mất của anh là một giáo viên dạy ngữ văn, và ông ấy đặt tên cho anh là Thái Quyên Cát, nó có nghĩa là thời gian may mắn.
Tiểu Viên có lần đọc nhanh thành Thái Quyển từ đó chỉ gọi đơn giản là Thái Quyển.
"Anh đột nhiên cảm thấy gọi cậu là "Thái Bao" cũng đúng"
Thái Quyển: "...".
Đến phòng làm việc này làm cũng rất nhàn nhã, hai năm nay cân nặng bất giác tăng lên theo một đường thẳng.
Hơn nữa mấy tháng nay Tiểu Viên không làm việc, anh cũng rảnh rỗi nên mặt cũng to hơn, nhưng mà gọi là Thái Bao thì...!
Thái Quyển có hơi xấu hổ, cũng không giận, nói: "Anh à! Em cũng đâu tới nỗi đó!".
Hướng Chi Thạch lại cười.
Anh ấy cười lên thật sự rất đẹp, giống như màn đêm nhẹ nhàng đang chậm rãi thay thế hoàng hôn.
Tim Thái Quyển đập mạnh hai cái.
Mẹ ơi, trai thẳng thật muốn lấy mạng mà!
A di đà phật! A di đà phật!
Trên bàn của Hướng Chi Thạch có ba kịch bản: y khoa, trinh thám phá án và tình cảm đô thị.
Tiểu Viên thích kịch bản trinh thám phá án, trong đó nhân vật nữ chính là một cảnh sát.
Hướng Chi Thạch nói: "Nội dung kịch bản này chủ yếu xoay quanh nam chính.
Vai trò của nữ chính chỉ là hỗ trợ và thúc đẩy cốt truyện.
Không gian phát triển của nhân vật này có hạn, không được tốt lắm".
Thái Quyển xem xét, nói: "Nhưng mà kịch bản cũng không tệ.
Nam chính là XXX có tiếng tăm nhất định và nền tảng phát sóng cũng rất tốt.
Cụt và IQ1 đã mua bản quyền phát sóng".
1.
Cụt: Tên gọi tắt của Tencent (Đằng Tấn) cùng với iQIYI là một trong những nền tảng trực tuyến của Trung Quốc.
"Còn bộ phim y khoa này thì sao?" – Thái Quyển cầm lấy kịch bản khác.
"Mặc dù đó là kịch bản về nghề nghiệp nhưng tính chuyên môn không cao, chủ yếu nói về tình yêu", Tiểu Viên bĩu môi, "Không hay bằng bộ phim trinh thám".
"Để anh xem", Thái Quyển tiếp tục lật, mắt anh đột nhiên sáng lên, "Ơ, "Hai Ba Sự Tình Của Họ".
Đây là tiểu thuyết nổi tiếng có điểm đánh gia cao trên Lục Giang2, với rất nhiều người hâm mộ nguyên tác.
Đạo diễn là Tôn Tâm.
Wow! Rất tốt! Trong vài năm qua, Lục Giang đã bán bản quyền điện ảnh và truyền hình của nhiều tiểu thuyết.
Có một số tác phẩm chuyển thể3 không tệ, vài bộ phim đã hot, nữ chính cũng trở nên nổi tiếng.
Biên kịch của bộ này cũng đáng tin nên anh thấy có khả quan đấy".
3.
Phim chuyển thể: Là việc chuyển thể toàn bộ hoặc một phần của một tác phẩm nghệ thuật hay một câu chuyện sang hình thức phim điện ảnh hoặc truyền hình.
Ở đây là phim truyền hình chuyển thể từ sách.
Hướng Chi Thạch cũng gật đầu, "Anh cũng thấy bộ phim này ổn".
Hai người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Tiểu Viên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Tiểu Viên suy đi nghĩ lại, cảm thấy rằng những gì họ nói đều có lý.
Thôi được rồi, nghe họ một lần vậy.
Trong tháng tiếp theo, Tiểu Viên học kịch bản ở nhà.
Kịch bản thực sự không có nhiều chiều sâu, là một bộ phim tình cảm, câu chuyện mượt mà, nhân vật ba chiều4 đều đạt yêu cầu cơ bản.
Buổi thử vai là một ngày vào mùa đông.
Nói là thử vai thì chưa chính xác, đó là cuộc họp nội bộ của đoàn phim.
Về cơ bản, vai diễn đã được định rồi.
Một số diễn viên đã gặp đạo diễn, trợ lý đạo diễn và nhà sản xuất để xác định việc phân công vai diễn.
"Hai Ba Sự Tình Của Họ" là một bộ phim tình cảm đô thị hiện đại, nhân vật chính là bốn người, hai nam hai nữ.
Nhà đầu tư chính là Truyền thông Loan Lí, công ty con của "Bác Nghị Huynh Đệ", một trong ba ông lớn trong giới.
Có hai nhân vật nữ chính trong kịch bản.
Một là cô gái ngọt ngào với tính cách đáng yêu xuất thân bình thường, trong sáng nhưng không ngốc nghếch.
Vai còn lại là một thiên kim đại tiểu thư, tính cách cao ngạo.
Lục Tĩnh Niên, một tiểu hoa dưới trướng Bác Nghị Huynh Đệ, xuất thân là một ngôi sao nhí, với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo và hai lúm đồng tiền nhỏ, khi cười đôi mắt cong lên, đặc biệt dễ mến.
Phù hợp với vai diễn cô gái ngọt ngào.
Tiểu Viên cũng chỉ có thể đóng vai thiên kim đại tiểu thư cao ngạo.
Một nam chính là tiểu thịt tươi Phương Hạo, môi hồng răng trắng, diễn vai thiếu gia giàu có, cùng với nhân vật của Lục Tĩnh Niên là một cặp.
Nói thật là khí chất không phù hợp lắm.
Trong tiểu thuyết, vị tổng giám đốc này là một tay săn gái chuyên nghiệp, tính tình bất cần đời, còn nam diễn viên lại có khí chất rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời.
Trong lòng Tiểu Viên cảm thấy kỳ lạ, nhưng đây là sự sắp xếp của đạo diễn, cô không có quyền xen vào.
Hơn nữa, một nam chính khác nói rằng do xung đột lịch trình nên không thể đến cuộc họp.
Cô nhìn nhóm người đạo diễn không có bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, có thể thấy rằng người ta đã có chào hỏi trước đó.
Thoạt nhìn anh ta có lai lịch không nhỏ.
Thành thật mà nói, tất cả mọi người trong bộ phim này đều là những bên liên quan với nhau.
Nhất là hai người kia đều là nghệ sĩ của công ty đầu tư, tham gia diễn xuất cũng là danh chính ngôn thuận.
Tiểu Viên biết rằng vai diễn của cô có được là nhờ các mối quan hệ của anh trai cô nên cô không thể phụ lòng tốt của anh ấy.
Những gì Vĩ Gia Bảo nói vẫn có lý, cô có thể đợi bao nhiêu năm nữa? Trì hoãn một vài năm sao? Cô sợ hãi.
Cô sợ rằng nếu không được đóng phim thì cô còn có thể làm gì nữa? Ngoại trừ đóng phim, cô là một kẻ vô dụng.
Vì vậy, cô sẽ diễn tốt bộ phim truyền hình này, và cô tự tin rằng mình có thể làm tốt điều đó, chính mình sẽ không gặp khó khăn gì cả.
Hy vọng người đóng cặp với cô, nam diễn viên chưa xuất hiện, cũng không quá tệ.
Vào ngày chụp ảnh tạo hình, Tiểu Viên và Thái Quyển đến sớm.
Khi bọn họ đến thì có một số chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đang ở trong phòng, nhưng không có ai đến chào hỏi.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, nhóm nhỏ đang tán gẫu dừng lại, nhìn sang với những ánh mắt khác nhau.
Tiểu Viên gật đầu, vẻ mặt bình thường và thoải mái đối mặt với những ánh mắt dò xét.
Sau vài phút, có nhân viên công tác tiến lên chào hỏi và mời bọn họ ngồi xuống.
Tiểu Viên vờ như không nghe thấy nhóm người trẻ tuổi đang thì thầm, "Nhìn lạ mặt quá".
"Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình cân đối, rất bắt mắt nha!"
"..."
Âm thanh xôn xao không rõ ràng.
Bọn họ tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Tuy đều là diễn viên chính nhưng độ nổi tiếng và địa vị lại khác nhau, giống như bọn họ không có chống lưng, không có tiếng tăm, cho dù đến trước cũng phải đợi.
Thái Quyển nhìn trấn an Tiểu Viên, và Tiểu Viên nhún vai, biểu thị mình không quan tâm.
Cô đeo tai nghe vào, nhắm mắt nghe nhạc cũng thuận tiện cho đầu óc thư giãn.
Bài hát do Thái Quyển tải về, đủ loại phong cách.
Thực ra, cô không đang nghe, chỉ mượn chỗ để đem mình tách khỏi với bên ngoài.
"Tôi suy nghĩ, một ngày nào đó, tôi sẽ quên anh
tôi sẽ thôi hận anh
tôi sẽ không còn nhớ anh
Lúc đó, tôi sẽ được tự do,
tôi sẽ buông tay
tôi sẽ không còn khổ sở..."
Một giọng nữ trong trẻo bỗng vọng vào tai cô, đôi lông mày đen nhánh của Tiểu Viên khẽ nhúc nhích.
Đó là một bài hát trữ tình và giọng hát rất bắt tai, giai điệu trong trẻo và rõ ràng, điều tuyệt vời là âm cuối lên cao mang theo chút khàn.
Khi bài hát kết thúc, cô mở ra xem tên ca sĩ và nhạc sĩ, phát hiện đều là cùng một người.
Du Thu Sắt.
Đợi khoảng bốn mươi phút, hai diễn viên chính khác mới lần lượt