Trong "Tuý Tiêu Dao" có rất nhiều cảnh đánh nhau, nam chính có nhiều cảnh đánh nhau nhất nên có hai người chỉ đạo võ thuật.
Một người thiết kế cảnh giữa nam chính với nữ chính và người còn lại thì phụ trách các cảnh với nữ thứ hai và các vai phụ khác.
Hai người chỉ đạo võ thuật này phối hợp với nhau để thiết kế và hướng dẫn các diễn viên.
Nói là huấn luyện chiến đấu nhưng yêu cầu cũng không quá cao, ba nhân vật chính đều có diễn viên thế thân.
Đoàn phim cũng có mời nhóm diễn viên quần chúng đến diễn, nhân vật chính từ đầu đến cuối đều sẽ không đánh nhau.
Yêu cầu của đạo diễn là đánh ảo cũng được, nếu cảnh nào cần độ chân thật thì có thể quay cận cảnh.
Cả nam chính và nữ chính đều sử dụng kiếm.
Các thanh kiếm trong đoàn đều được đặt làm riêng với vẻ tinh xảo và mang phong cách cổ xưa.
Vũ khí cho nữ thứ hai của Hướng Tiểu Viên là một chiếc roi mềm bằng da trâu, tay cầm bằng đồng.
Nhiệm vụ chính của ba người là làm quen với vũ khí của mình, động tác đơn giản nhưng phải chuẩn và đẹp.
Liên quan đến kiếm, ba loại tấn công chính là: chặt, vót và đâm, ba loại tấn công này có thể mở rộng vô số kiếm thuật và kiếm chiêu.
Yêu cầu của người chỉ đạo võ thuật số 1 đối với Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ không cao, thực hiện tốt một loạt các động tác thì có thể doạ người rồi.
Tiểu Viên ở bên cạnh mà hoa mắt cả lên, cái gì mà bước hình cung, đâm chĩa kiếm - xoay người vung kiếm rồi đâm kiếm, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, hai tay duỗi thẳng, hạ kiếm song song với bả vai.
Còn có cái gì mà bước lên, hất kiếm; nhảy bước trượt, cắt kiếm; xoay cổ tay trái hoặc phải, bước hình cung, hất ngược kiếm; nhảy lên, hất kiếm...!(Tham khảo trong Kiếm pháp cơ bản)
Cô nhìn thấy cũng phải hâm mộ, đúng là nam nữ chính, chiêu thức vừa đẹp vừa ngầu như vậy! Ai mà không từng ước mơ về một nữ hiệp cầm thanh trường kiếm đi khắp thiên hạ đâu!
Chỉ đạo võ thuật số 2 là một nữ võ sư, cô ấy dường như biết được nỗi lòng của Tiểu Viên, mỉm cười nói: "Múa roi da cũng rất ngầu!".
Chiếc roi mềm mại trông giống như một sợi dây.
Để luyện tập tốt, trước tiên phải bung ra hết, đừng để nó quấn vào nhau, nếu không sẽ không đánh trúng người khác mà tự đánh chính mình.
Chỉ đạo võ thuật số 2 nói với cô rằng "Chiều dọc là đánh theo một đường, chiều ngang là đánh theo hình quạt.
Khi muốn thu vào tay thì cuộn tròn, còn khi vung ra thì sẽ xuất hiện hình quạt".
Không cần chú ý kỹ năng di chuyển, chỉ cần vung roi một cách oai phong là được rồi.
Tiểu Viên nghĩ rằng đơn giản, nhìn thấy võ thuật linh hoạt và đẹp mắt như thế, ai mà ngờ làm không đúng, roi da hoàn toàn không nghe lời cô, còn thường xuyên đánh trúng mình, có khi trúng cả người khác.
Cô bắt chước động tác, vung roi da, xung quanh vang lên tiếng "ui da", "ui da", roi da trên tay cô đập mạnh vào vai và lưng, đau đến mức phải hô "rít" lên.
Ngay lập tức, những người xung quanh cô "vèo" tản ra.
Thái Quyển đã nấp vào trong góc từ lâu, vuốt ve trái tim nhỏ bé của anh, "Ôi chao má ơi, đáng sợ quá vậy".
Trâu Nhất Nhuỵ cầm kiếm ở bên kia, cười trên nỗi đau của người khác.
Tiểu Viên không phục và nhờ chỉ đạo võ thuật làm mẫu cho cô xem, rồi tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ.
"Để vẽ một cái cây thì cần vẽ chữ "bát" (八) mà trước đó phải vẽ được nét thẳng.
Vì vậy, hãy thành thạo một động tác trước, đừng vội vàng" – Chỉ đạo võ thuật kiên nhẫn dạy cho cô.
Một buổi sáng trôi qua thật nhanh.
Sau bữa ăn trưa thì còn hai giờ nghỉ trưa, Tiểu Viên không nghỉ ngơi mà tiếp tục luyện tập.
Cô kêu Thái Quyển trở về nghỉ ngơi, sau đó một mình ở trong sân tập khổng lồ.
Buổi chiều, Phương Hạo là người đến sớm.
Khi cậu đến, Tiểu Viên đang uống nước, ở phía sau bộ đồ thể thao ngắn tay ướt đẫm mồ hôi, tóc con cũng dính vào cổ và má của chị ấy.
Hai gò má đỏ bừng sau khi vận động, ánh mắt đen láy chợt loé sáng, chị ấy xoay người nói với trợ lý, "Cuối cùng em cũng thành thạo hơn rồi!"
Phương Hạo đứng lại.
Tiểu Viên nhìn lại cậu, đôi mắt hơi cong xuống, chị ấy lên tiếng chào hỏi, "Đến rồi à?".
Chị ấy không trang điểm, ý cười trên khoé mắt của chị ấy làm tăng thêm phần xuân sắc.
Trong lòng Phương Hạo cảm khái, có lẽ cảnh tình cảm của nam chính và nữ thứ hai sẽ quay rất tốt đây.
"Vâng, chị không về nghỉ ngơi sao?" - Vừa tới gần, Phương Hạo liền thấy trên cổ Tiểu Viên sưng đỏ, hai cánh tay trắng nõn cũng có.
"Tôi không luyện tập tốt thì sẽ không thể ngủ ngon được"
Phương Hạo chỉ vào cổ của Tiểu Viên, "Chị không sao chứ?".
Ngay khi hơi thở của cậu đến gần, Tiểu Viên hơi khựng lại, xoay người về hướng Thái Quyển và lấy chai nước từ trong tay anh, như muốn uống nước để tránh đi, "Tôi không sao".
Phương Hạo như có cảm giác, lùi về phía sau, cười cười, nắm chặt tay, "Cố lên! Em cũng phải cố gắng!".
Khi Trâu Nhất Nhuỵ đến nhìn thấy bọn họ đang luyện tập vũ khí trong tay, thỉnh thoảng còn tán gẫu, cười không ngớt.
Khuôn mặt cô trầm xuống, nhanh chóng cầm kiếm và gia nhập.
Tình trạng như vậy kéo dài trong vài ngày, Trâu Nhất Nhuỵ ngày càng trở nên phiền muộn hơn.
Phương Hạo vốn xuất thân từ thần tượng ca hát và nhảy múa, có nền tảng vũ đạo tốt nên nhanh chóng nắm được những trọng điểm của động tác.
Chiêu thức không thể nói là rất chính xác nhưng động tác nhìn rất có lực, khoa tay múa chân cũng đẹp mắt.
Nghe nói, Hướng Tiểu Viên cũng từng học qua mấy loại điệu nhảy, độ mềm dẻo rất tốt.
Cô ta đã có thể khéo léo vung roi, thực hiện các chiêu thức một cách liên tục, trông rất oai phong.
Chỉ có Trâu Nhất Nhuỵ vẫn chưa thành thục và không thể đáp ứng được các yêu cầu tiêu chuẩn của chỉ đạo võ thuật.
Điều đáng buồn bực hơn là hai người này đã vượt qua bài kiểm tra nhưng mỗi ngày họ vẫn luyện tập đến tối muộn.
Trâu Nhất Nhuỵ muốn trở về nghỉ ngơi cũng không thoải mái.
Cô không bỏ qua được áp lực từ hai người này nên cũng phải ở lại luyện tập.
Hai học sinh loại ưu này thật là khó chịu, cố gắng như vậy để làm gì? Cô chỉ muốn trở thành một học sinh đủ mức tiêu chuẩn thôi mà!
Trong một thời gian, tinh thần của cả đoàn tăng lên rất nhiều, và bầu không khí rất tốt.
Cả đạo diễn và nhà sản xuất đều đến thăm đoàn phim và cảm thấy rất hài lòng.
Vào tối ngày thứ tư, buổi đọc kịch bản bắt đầu, đạo diễn Lưu Cần, biên kịch Thi Hải cùng các diễn viên và nhân viên sáng tạo khác đều có mặt.
Được dẫn dắt bởi đạo diễn Lưu, các diễn viên đã phân vai đọc lời thoại và tình tiết của tập đầu tiên, mọi người cùng ngồi lại với nhau để thảo luận và tập lại kịch bản.
Sư phụ của Tưởng Tiêu Dao, cha của Tống Vân Thiện, Tống Vân Sơn tổ chức yến thọ và các đại môn phái trong võ lâm đều đến để chúc mừng.
Tống Thanh Sơn cùng phu nhân muốn nhân cơ hội này để tuyên bố hôn sự của con gái.
Tưởng Tiêu Dao và Tống Vân Thiện đã có một cuộc đối thoại tình cảm tại đây.
Thông qua vài câu đối thoại ấy để cho người ta biết rõ bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Kỹ năng thoại của Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ cũng được coi là khá.
Nhưng đạo diễn Lưu vẫn cảm thấy sự ăn ý giữa họ là không đủ, không có cảm giác quen thuộc trong cuộc đối thoại, vì vậy bà ta đã chỉ điểm vài câu.
Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ gật đầu đáp lại.
Phương Hạo ngồi giữa Trâu Nhất Nhuỵ và Hướng Tiểu Viên.
Cậu ta gãi gãi đầu và trong miệng thầm lặp lại lời của đạo diễn.
Tiểu Viên đưa cây bút qua và chỉ vào kịch bản, ý muốn đưa cậu ta đánh dấu lại.
Phương Hạo mỉm cười hiểu ý, đưa tay cầm cây bút.
Màn tương tác ngắn ngủi giữa hai người lọt vào mắt Trâu Nhất Nhuỵ, cô bĩu môi và quay mặt đi, nhưng cô cũng lấy một cây bút trong túi của trợ lý và ghi chú những điểm chính trong kịch bản.
Sau đó, mọi người qua tình tiết tiếp theo.
Khi yến thọ đang diễn ra sôi nổi, có một vị khách không mời mà đến, chính là Đoạn Thù Dã, một trong bốn đại môn chủ của Ma giáo trên giang hồ.
Nói là chúc mừng, nhưng thực chất ông ta vì dưỡng nữ (con gái nuôi) – Thánh nữ Lăng Dao cầu hôn và có ý định kết thành đồng minh.
Tống Thanh Sơn là một người ngay thẳng và có uy tín trong võ lâm, ông cũng kết giao với các quan lại của triều đình đương thời.
Khách mời trong thọ yến đến từ năm châu bốn biển, bao gồm cả các quan viên đức cao vọng trọng, các môn phái danh giá hay những kẻ vô danh, nhưng không bao giờ có người của ma giáo hành tung bí ẩn hay có mâu thuẫn với triều đình.
Cái gọi là chính tà bất lưỡng tập1 làm sao ông có thể chấp nhận lời chúc mừng và thỉnh cầu như vậy, hai bên đã xô xát và đánh nhau.
1.
Chính tà bất lưỡng tập: Chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau.
Đoạn Thù Dã có chuẩn bị mà đến, mang theo rất nhiều người, vừa ra tay đã làm bị thương một đệ tử của Tống Thanh Sơn.
Tống Thanh Sơn tức giận nói: "Hôm nay Tống mỗ sẽ thay võ lâm dọn dẹp sạch nghiệp chướng các ngươi!".
Đoạn Thù Dã phẫn nộ, "Vốn bổn toạ nhìn thấy các ngươi gọi cái gì mà danh môn chính phái thì đã không vừa mắt.
Nếu như không phải con ta vừa ý đồ đệ của ngươi, bản toạ cũng không muốn liên minh với những kẻ đạo đức giả các ngươi".
"Ngươi cùng triều đình đối nghịch, cùng đồng đạo chính phái của chúng ta bất hoà, làm xằng làm bậy, giết người vô tội, chúng ta tuyệt không kết minh với ngươi!"
"Giáo phái của ta đã tiến vào Trung Thổ từ một trăm năm trước, chẳng qua chỉ để kiếm sống.
Giáo phái của ta không chịu hàng phục triều đình vì không muốn bị ràng buộc, vì vậy bị đặt cho cái tên "dị đồ", "tà giáo".
Mượn danh của giáo đồ ta, các ngươi mới có tên danh môn chính phái, vậy mà các ngươi lại đuổi cùng giết tận các giáo đồ của ta! Chúng ta là thế bất lưỡng tập!"
Hai nam diễn viên trung sinh đóng vai Tống Thanh Sơn và Đoạn Thù Dã trước đây đều là diễn viên kịch nói.
Họ vừa mở miệng, âm thanh vang vọng ba chiều, giọng nói dày và rõ ràng, lời thoại rất mạnh mẽ.
Chỉ cần qua lời thoại, các nhân vật đều sống động, hai vị lão làng cầm kịch bản vừa đọc vừa căm tức nhìn đối phương, giây tiếp theo giống như muốn vung kiếm, ra quyền đánh nhau.
"Wow!" – Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.
Có người hay nói đùa gây rối: "Đánh đi, đánh đi".
Đám đông phá lên cười và bầu không khí đột nhiên thoải mái rất nhiều.
Tiếp theo làm giống cốt truyện.
Trong yến thọ của Tống Thanh Sơn, đã xảy ra xô xát, ẩu đả thành một nhóm.
Tưởng Tiêu Dao và Tống Vân Thiện tham gia cuộc chiến.
Tống Vân Thiện hỏi: "Sư huynh, huynh có biết vị tiểu Thánh nữ của Ma giáo này không?".
Tưởng Tiêu Dao: "Sư muội, ta thật sự không biết, ta chưa từng gặp qua".
Giọng nói của Tống Vân Thiện nghe ra ghen tuông, "Nếu chưa từng thấy mặt, vậy tại sao nàng ta một lòng một dạ muốn lấy huynh?".
Tưởng Tiêu Dao: "Sư muội, mỗi câu nói của ta đều là thật, ta không có lừa muội, ta thật sự không biết".
Tống Vân Thiện tức giận bỏ đi, Tưởng Tiêu Dao đuổi theo, đến đây Tiểu Viên xuất hiện.
Theo kịch bản, cô mặc đồ đỏ, quấn roi quanh eo, che kín mặt và nhảy từ mái nhà xuống trước mặt họ.
Tưởng Tiêu Dao nghi ngờ: "Ngươi là ai?".
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Dao nhìn chằm chằm vào hắn, mỉm cười nói, "Ta là Lăng Dao".
Trước khi Tưởng Tiêu Dao có thể nhận ra Lăng Dao là ai, Tống Vân Thiện đã lạnh lùng hỏi: "Ngươi chính là tiểu Thánh nữ của Ma giáo, Lăng Dao à?".
Lăng Dao liếc nhìn nàng, "Đúng vậy".
"Ngươi muốn gả cho huynh ấy?"
"Ta muốn gả cho chàng"
"Huynh ấy đã đồng ý lấy ngươi à?"
"Ta chưa hỏi chàng.
Nhưng ta sẵn lòng"
"Ngươi! Ngươi thật không biết xấu hổ, một nữ tử như ngươi lại tự tung tự tác đòi xuất giá!"
"Ta là người xuất giá, tất nhiên phải do ta làm chủ, ngươi thật kỳ lạ!" - Lăng Dao không hiểu nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, "Ta biết ngươi là ai, ngươi là sư muội của Tưởng ca ca, ngươi cũng muốn gả cho chàng ấy đúng không?".
"Ngươi!"
Trong mắt những người khác, Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ có qua có lại, giữa họ không có khoảng cách.
Nhưng rõ ràng là Hướng Tiểu Viên thoải mái hơn nhiều, cảm xúc trong lời thoại có cấp độ, ví dụ những câu "Ta muốn gả cho chàng" hay "Tưởng ca ca", tâm trạng rất