Tác giả có lời muốn nói:
Gợi ý thân thiện, có thể nối bốn chương đầu lại với nhau mà đọc.
Haha.
____________________
"Phân đoạn 2 cảnh 2 lần 10!"
"Cô muốn biết cuộc sống trước kia của tôi sao?".
Tại hiện trường thu âm, giọng nói của Hướng Tiểu Viên trong trẻo, không lớn, nhưng lại có nội lực, nghe rất thoải mái.
Giọng điệu của cô lãnh đạm, cười khẽ nhưng không thành tiếng, chỉ là khóe miệng nâng lên, "Cô có biết trước đây tôi đã sống ở đâu không?".
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trâu Nhất Nhuỵ ở đối diện.
Cũng không biết làm sao, Trâu Nhất Nhuỵ bị cô nhìn như vậy, bất giác co người, "Chị đã sống ở đâu vậy ạ?".
"Tôi đã sống ở mấy cô nhi viện".
Đôi mắt của Hướng Tiểu Viên ảm đạm đi, như thể có vô số ký ức xẹt qua ngay trước mắt.
Sau đó, con ngươi của cô chuyển động như để ngăn dòng ký ức lại, ánh mắt đảo quanh căn phòng, "Những chỗ đó hoàn toàn khác với nơi này".
Cô hé môi dưới, nghiêng người về phía trước, nửa khiêu khích nửa kích động: "Cô thật sự muốn biết sao?".
Trâu Nhất Nhuỵ nuốt nước bọt, "Chị, chị nói đi".
Hướng Tiểu Viên ngồi trở lại, nhìn qua cô ta rồi cầm bình nước bên cạnh lên, rót nước vào ly, tiếng nước ùng ục.
Đây là một bộ ấm trà màu trắng bằng sứ nhập khẩu từ Anh, động tác rót nước của cô tuỳ tiện, khác hẳn với một đại tiểu thư sống trong nhung lụa.
Ngay từ đầu, cô đã không được giáo dục nhiều, điều kiện sống cũng không tốt.
Ly nước được đặt xuống phát ra tiếng vang, làm rung chuyển mặt bàn.
Không khí toàn bộ trường quay, từ trong ra ngoài đều do cô điều khiển, làm mọi người phải cuốn theo.
Cô cầm lên, nhấp một ngụm, không có mùi vị gì, hừ lạnh một tiếng, đặt ly xuống, mặt bàn lại rung lên.
Trâu Nhất Nhuỵ từ sửng sốt đến bất an, người trước mặt này quá mức tự nhiên, không có một chút dấu vết diễn xuất, như thể cô ta là một người có thói quen như vậy trong cuộc sống thực tế.
Người phụ nữ này...!đã hoàn toàn biến mình thành chị gái trong vở kịch...!
"Những đứa trẻ nào mới sống trong cô nhi viện? Đa số là những đứa trẻ không khỏe mạnh, hội chứng Down, như này", Hướng Tiểu Viên đột nhiên trợn tròn mắt, lè lưỡi làm nước miếng chảy xuống, "Đứa trẻ bại não, có trí thông minh thấp, thường cười một cách kỳ lạ không rõ lý do...".
Cô nhìn Trâu Nhất Nhuỵ, cười khô khốc quỷ dị.
"Còn có tàn tật, đây đều là những đứa trẻ không khỏe mạnh, trai gái đều có cả.
Còn có đứa như tôi, khoẻ mạnh nhưng bị thất lạc, không ai nhận nuôi!" - Giọng điệu của cô điềm nhiên như không, khóe miệng càng ngày càng cao.
"Mỗi một cô nhi viện đều rất giống nhau, đều là những đứa trẻ như vậy.
Tôi đã sống trong một căn phòng với hơn 20 đứa trẻ.
Thường thì chỉ có hai dì trông coi.
Ban ngày cửa khóa chặt, chúng tôi chỉ có thể đợi ở bên trong, ánh mặt trời còn không chiếu đến được.
Tôi cảm thấy rất buồn chán, muốn đi ra ngoài, liền hô, "Dì ơi, dì ơi, con muốn ra ngoài đi chơi!"..."
"Không có một ai.
Khi nhìn qua cửa, bên ngoài đều là bóng tối, chỉ có tiếng vang của tôi..."
"Mấy đứa trẻ bại não có đứa đang cười, có đứa đang khóc, còn có đứa đái dầm, đứa thì ị đùn, không có ai chăm sóc, thối muốn chết!", cô nhăn cánh mũi, chán ghét, yếu ớt nhìn Trâu Nhất Nhuỵ, "Tôi lại kêu, "Dì ơi, dì ơi, mau tới đây...".
Vẫn không ai đến, hành lang đó, vẫn luôn là bóng tối...".
Giọng điệu của cô càng ngày càng yếu, hai chữ "bóng tối" ở cuối gần như không nghe được.
Trước mắt Trâu Nhất Nhuỵ bất giác hiện ra một bức tranh: hành lang tối đen không nhìn thấy tận cùng, một đôi tay nhỏ bé nắm lấy cửa chống trộm, dù có hét như thế nào đi chăng nữa vẫn không có ai để ý.
Sau lưng đứa trẻ ấy, tiếng cười, tiếng khóc vang lên khắp phòng và mũi dường như có thể ngửi thấy những mùi hôi thối.
Phải sống trong một môi trường như vậy...!
Cảm giác bất lực và cô lập ập đến khiến Trâu Nhất Nhuỵ ngồi đối diện phải trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy da gà toàn thân như muốn nổ tung ra.
Cô nhìn đối phương sững sỡ, trong đầu trống rỗng.
Nhìn từ màn hình, đây là một cảnh quay đặc tả1, khóe miệng Tiểu Viên nhếch lên, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại cứng nhắc, trong mắt không có ý cười.
Sự tương phản này quá tốt, con ngươi của cô như có một màn sương che lại.
1.
Đặc tả (Extreme close-up): Cảnh quay cận cảnh chủ thể một cách chi tiết và thường nhằm vào mắt hay miệng của diễn viên.
Rõ ràng là cô đang chìm trong ký ức.
Lông mày của Hướng Tiểu Viên mọc rất đẹp, đen đậm và dài, xương trán cao và đôi mắt trong suốt, sáng ngời.
Nếu vui sẽ có nụ cười rạng rỡ nhất, nếu buồn thì nụ cười khiến người ta đồng cảm ngay lập tức.
Lúc này, cô như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, chậm rãi tiến lại gần: "Cô còn muốn nghe tiếp không? Em, gái, tốt...".
Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy như dựng tóc gáy, toàn thân run lên, không thể ngồi yên, như muốn chạy trốn, qua loa đáp: "Ừ, ừ...".
Hướng Tiểu Viên nhìn chằm chằm cô ta, ý cười nơi khóe miệng dần dần vụt tắt, biến mất, trở lại lãnh đạm như ánh mắt của cô.
Cô rót một ly nước khác, chậm rãi uống cạn.
Từ đó, màn biểu diễn đã hoàn thành một vòng khép kín hoàn hảo.
Diễn xuất rất huyền diệu, mỗi người mỗi câu chuyện, nhưng có lúc, đối mặt với nhau, diễn xuất tốt hơn vừa nhìn đã thấy rõ ngay.
"Há" – Thái Quyển cười trộm, gào thét trong lòng, doạ nữ chính bỏ chạy luôn rồi!
Vĩ Gia Bảo bị choáng váng, sau khi Trần Vân Tú kêu "Cắt, rất tốt!", anh ta mới phản ứng lại, cũng hô to: "Tốt!".
Anh ta là người đầu tiên vỗ tay.
Nhân viên công tác cũng phản ứng lại, vỗ tay khen ngợi theo đạo diễn.
Một số hoan hô, một số suýt khóc, cuối cùng cảnh quay cũng hoàn thành.
Không dễ dàng, rốt cuộc cũng có một cảnh quay rất tốt.
Màn biểu diễn này hoàn toàn áp đảo, bỏ xa nữ chính mấy con phố.
Trâu Nhất Nhuỵ lắng nghe những người xung quanh khen ngợi và kích lệ Hướng Tiểu Viên, nụ cười của cô càng mất tự nhiên.
Là người trong cuộc nên cô biết rõ mình bị áp đảo như thế nào, phản ứng của cô sai hoàn toàn đều do khí thế của đối phương đã khiến cô bị cuốn theo.
Cô phát hiện ra Hướng Tiểu Viên cũng thoát vai rất nhanh.
Sau khi đạo diễn hô cắt, cô ta đứng dậy, hơi cúi đầu chào những người xung quanh, vô cùng thoải mái nói lời cảm ơn.
Hành động của cô ta rất tự nhiên giống như nước chảy thành sông.
Cô thấy Vĩ Gia Bảo nhìn Hướng Tiểu Viên với đôi mắt sáng ngời, lại nhìn thấy Trần Vân Tú nở một nụ cười hiếm thấy.
Cô không ngốc, nếu đoạn phim kia mà được chiếu, khán giả chắc chắn sẽ thông cảm cho vai chị gái, và có vẻ như vai nữ chính của cô ngày càng trở nên nhu nhược, giả tạo.
Hiện tại cô cảm thấy vai nữ phụ có nhiều không gian biểu diễn hơn nữ chính!
Hướng Tiểu Viên uống cạn ly nước, đứng dậy cảm ơn quần chúng.
Nhiệm vụ quay phim hôm nay của cô đã hoàn thành, cô xoay người bước đi.
Thái Quyển đuổi theo, "Haha! Quá tuyệt vời, Viên nhi, em diễn hay quá!".
"Ừ"
Tiểu Viên đáp lại một câu, khi bước ra khỏi đám đông, cô chạy thật nhanh.
"Này?" – Thái Quyển nói với giọng nghi ngờ, nhìn thấy hướng cô chạy tới, nhất thời sáng tỏ.
Bên ngoài sân biệt thự, có dựng tạm một nhà vệ sinh công cộng, nam nữ tách biệt.
Hướng Tiểu Viên giải quyết rất nhanh việc cá nhân, nước từ vòi chảy ra trong veo, mát lạnh, cô rửa tay, cúi người rửa mặt xong rồi lau mặt.
Đã thoải mái hơn nhiều.
"Nhịn chết em rồi" - Cô nói rồi lắc lắc tay, những giọt nước văng ra xa, trên người đang mặc trang phục diễn nên không thể lau nó.
Cô ấy lắc tay một lần nữa và vẫy tay một cách thoải mái và vui vẻ.
"Đây" - Thái Quyển lấy khăn giấy trong túi ra.
Tiểu Viên từ chối, "Khỏi cần, sẽ khô nhanh thôi".
Thái Quyển tức giận, "Lau mặt đi, chú ý hình tượng".
Anh dứt khoát dùng khăn giấy lau cho cô.
Tiểu Viên nở một nụ cười, "Anh còn chưa khen em diễn tốt đó!".
"Hồi nãy, anh có nói rồi! Em rất giỏi! Em rất giỏi! Em là giỏi nhất!"
Trời đã tối, trên đỉnh đầu có một đoạn đèn huỳnh quang, xung quanh rất nhiều bướm đêm nhỏ tụ hợp.
Cái nóng của thời tiết còn chưa tan, mặt đất vẫn còn hơi