Trợ lý Cao ngồi ở trong xe và đợi vài phút.
Hai người đứng ở bên hồ, dưới gốc cây anh đào, chỉ đứng đấy mà không nói chuyện.
Cả hai người đều cao gầy, so với cô gái bên cạnh, sếp của chị cao hơn nửa cái đầu, nhìn không thấy chênh lệch tuổi tác quá lớn và khí chất cũng khác hẳn nhau.
Giống như khu rừng hoang sơ trên đỉnh núi, ẩn chứa cái lạnh của mùa đông sâu thẳm.
Giống như một khu vườn đầy hoa vào một buổi sáng ngày mưa, đung đưa trước sức sống quyến rũ của mùa xuân.
Có một cảm giác hài hòa khó mà diễn tả.
"Đứng gần như vậy", trợ lý Cao nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mà không nói chuyện? Ôi, hai người này...".
Chị muốn đợi thêm một lúc nữa, để thời gian cho họ ở một mình, nhưng sếp đã nhìn thấy chị rồi.
Xe chạy tới, Vĩ Trang rời đi trước, Hướng Tiểu Viên ở phía sau cô ấy với khoảng cách bằng một người, đến bước đi cũng có cảm giác hòa hợp.
Từ tầm nhìn của trợ lý Cao, váy của Hướng Tiểu Viên bị làn gió thổi bay, như gần như xa mà hướng về phía của Vĩ Trang.
Ôi chao, giá mà hai người này có thể nắm tay nhau!
Trợ lý Cao không biết tại sao mà mỗi lần nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau, chị đều có cảm giác thú vị.
Cho dù không nói lời nào nhưng người ngoài như chị có thể cảm nhận được bọn họ có từ trường thu hút lẫn nhau.
Cũng giống như bây giờ, trong cùng một chiếc xe.
Vĩ Trang ngồi ở ghế sau.
Hướng Tiểu Viên ngồi ở hàng ghế dài bên cạnh, còn trợ lý Cao ngồi đối diện với Hướng Tiểu Viên.
Vĩ Trang: "Đến chỗ ở của cô ấy".
Xe di chuyển.
Một tia nghi hoặc vụt qua trong lòng trợ lý Cao thì nghe thấy Hướng Tiểu Viên nói: "Ngày mai tôi phải quay phim, với lại...!ngày mai cũng là ngày fan đến thăm đoàn phim".
Hai người mỗi người nói một câu xong rồi im lặng, trợ lý Cao liếc nhìn Tiểu Viên, sau đó nhìn sếp của chị, trong đầu điên cuồng suy nghĩ:
[Mình còn tưởng sếp sẽ đến chỗ ở của Hướng Tiểu Viên, nhưng hóa ra...!Á, vậy là sếp bị từ chối sao?]
Trợ lý Cao nhận thấy bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Đôi mắt của chị thỉnh thoảng nhìn Vĩ Trang mà khuôn mặt của sếp chị tẻ nhạt thật sự.
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, chị vẫn không thể phân biệt được liệu cô ấy có đang không vui hay không, hay là cô ấy còn không thèm để ý...
Cách thức ở chung của hai người này thực sự rất thú vị.
Là một trợ lý, tất cả những gì chị cần phải làm là đổ thêm dầu vào lửa.
Trợ lý Cao nói thì nói vậy nhưng trong lòng chị thầm nghĩ:
[Mình thật sự là nhiều chuyện hahaha đành chịu thôi kiểm soát không được nha!]
Trợ lý Cao hắng giọng, "Ngày mai là thứ bảy, cô Hướng cũng có việc bận sao?".
Hướng Tiểu Viên ừ rồi nhìn sang, "Đúng vậy".
Trợ lý Cao có vẻ hơi kinh ngạc, "Không có thời gian nghỉ ngơi luôn sao?".
"Có, bình thường mỗi tuần một ngày", Hướng Tiểu Viên dừng lại, "Nếu không có quay phim...!thì có thể nghỉ ngơi".
Vốn dĩ cô muốn bắt taxi trở về, nhưng lại không quen thuộc nơi này, nếu bây giờ mà cô lại từ chối Vĩ Trang không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Hợp đồng có quy định "Không thể ép buộc mình", mà cô cũng không nói dối, ngày mai cô còn phải quay phim.
Nếu đổi chỗ ngủ khác sẽ phải điều chỉnh rất lâu, ngủ không ngon giấc sẽ ảnh hưởng đến tình trạng công việc ngày hôm sau.
Tất cả những điều trên đều có lý do đầy đủ, lẽ ra cô phải "cây ngay không sợ chết đứng", nhưng không biết vì lý do gì, khi nhìn vẻ mặt của Vĩ Trang, cô cảm thấy bất an và tâm trạng không yên.
Nhất định là bởi vì Vĩ Trang lớn hơn mình rất nhiều, đơn thuần là vì độ tuổi lớn hơn đã mang lại áp lực cho cô, còn có khí chất lãnh đãm, thờ ơ với thế giới khiến người ta không thể biết được cảm xúc thực sự của chị ta.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi, không nghĩ tới Vĩ Trang cũng sẽ có mặt trên chiếc xe này, trong một khoảng thời gian dài như vậy lại yên lặng đến kỳ lạ.
May mắn thay, trợ lý Cao đã lên tiếng, Tiểu Viên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo cô, trợ lý Cao dễ ở chung hơn Vĩ Trang, ngoại trừ nụ cười luôn quá tiêu chuẩn và chuyên nghiệp cũng khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc thật.
Thế giới của người lớn tuổi thực sự khó hiểu.
Tiểu Viên chớp mắt.
Nếu Vĩ Trang không muốn nói chuyện thì cô có thể nói chuyện với trợ lý Cao để câu giờ, "Trợ lý Cao, son môi của chị là gì vậy?".
Trợ lý Cao đột nhiên giật mình.
[Hả?]
"Nhìn rất đẹp, là nhãn hiệu gì vậy?" – Hướng Tiểu Viên nhìn qua, trong mắt mang theo ý cười.
"Ừ...!Hình như Givenchy N37" - Trợ lý Cao chớp mắt và bối rối.
"Thật sự rất đẹp", Hướng Tiểu Viên đứng lên rồi ngồi ở bên cạnh chị, mượn cơ thể của chị để chặn tầm nhìn của Vĩ Trang lại, "Nhìn rất giống màu rượu đỏ".
Trợ lý Cao dời tầm mắt về phía Vĩ Trang, rồi hơi nghiêng người sang bên: "Ừ...".
[Cô ấy đang làm gì vậy? Hỏi thì hỏi đi, lại đây ngồi chi? Còn định hỏi gì nữa?]
[Tổ tông nhỏ ơi, cô nên nói chuyện với sếp của tôi chứ, cô muốn gây thêm chuyện phải không?]
Sự thật chứng minh không chỉ như vậy, sau đó Tiểu Viên nhìn vào chân chị, "Wow, đôi giày của chị cũng đẹp đấy!".
Trợ lý Cao: "...".
[Tốt lắm, chắc chắn rồi, cô thực sự muốn gây sự!]
Không biết có phải là ảo giác của trợ lý Cao hay không, nhưng đột nhiên chị cảm thấy hơi đau ở phần bả vai sau lưng đối diện với Vĩ Trang.
Chị không muốn ở giữa hai người họ, vì vậy trợ lý Cao mỉm cười, "Đôi giày này rất đẹp, đi rất thoải mái".
Chị đứng dậy, bước hai bước, nhân cơ hội ngồi đối diện với Tiểu Viên.
Tiểu Viên: "...".
Bầu không khí lúc này thật sự rất xấu hổ, vừa xấu hổ lại yên tĩnh đến mức Tiểu Viên có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Làm sao bây giờ? Còn ít nhất nửa đường...
Ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay Tiểu Viên ma sát vào nhau, mắt thì nhìn chằm chằm vào mu bàn tay, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đầu gối, rồi nhìn đến mũi giày.
Nhìn đến mức tưởng chừng như đã qua một năm, cuối cùng, cô nhịn không được mà nhìn Vĩ Trang.
Vĩ Trang vừa thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ, ánh mắt của hai người va vào nhau giữa không trung.
Tiểu Viên luôn tự hào về việc bản thân rất giỏi quan sát mọi người và rất nhạy cảm với cảm xúc, nhưng cô vẫn không thể đọc được Vĩ Trang.
Khi gặp chị ta, não của cô như bị mắc kẹt, không hoạt động được và sau đó bản năng thực hiện một số động thái không quá thông minh.
Lúc này, Tiểu Viên buột miệng hỏi: "Tổng giám đốc Vĩ, son môi của cô là nhãn hiệu gì vậy?".
...
Trợ lý Cao mím môi ngay lập tức, phải cố gắng lắm mới kiềm chế được biểu cảm trên mặt và duy trì vẻ thờ ơ của người ngoài, mặc dù trong lòng đã cười phá lên, chị rất mong chờ câu trả lời của sếp.
[Ôi chao má ơi, may mà mình ở trên xe, nếu không thì đã không hóng hớt được rồi!]
[Có thể hóng hớt chuyện của bà chủ Vĩ và xem cô ấy nói chuyện phiếm là cơ hội ngàn năm có một mà!]
[Quá kích thích rồi!]
Chờ đợi, chờ đợi, chị sắp không đợi được sếp trả lời luôn rồi.
Khóe mắt của trợ lý Cao không khỏi liếc nhìn hai người.
Vĩ Trang yên lặng nhìn Hướng Tiểu Viên, Hướng Tiểu Viên cũng nhìn cô ấy, bốn mắt nhìn nhau.
Không biết do chị là người ngoài cuộc nên suy nghĩ quá nhiều hay không, nhưng chị luôn cảm thấy như có một sợi chỉ vô hình, vững chắc và xung quanh là những bong bóng màu hồng từ mắt họ.
Vĩ Trang không trả lời, Hướng Tiểu Viên xoay mặt, dưới ánh đèn ấm áp không nhìn rõ mặt cô bé ấy có đỏ hay không, nhưng trông cô bé có chút bối rối và ngại ngùng.
Cô bé lúng túng tự giới thiệu son môi của mình, "...!Của tôi là Lancome Labsolu Lacquer Màu 274.
Tôi chỉ tò mò thôi...! không có ý gì khác...".
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối thì không thể nghe được.
Xe chạy rất ổn định, đèn đường lướt qua cửa sổ, không ai lên tiếng, một khoảng im lặng.
Trợ lý Cao không biết nội tâm của hai người có nổi sóng gì hay không, chứ những dòng chữ trong đầu chị cứ tuôn ra mà không thể dừng được.
Thật ra, phụ nữ chủ yếu tán gẫu về trang điểm, quần áo, giày dép hay đàn ông, những chủ đề này là những chủ đề rất đời thường không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng nếu là cùng giới có sự mập mờ từ trước mà hỏi về màu son thì bầu không khí sẽ càng mơ hồ hơn, phảng phất có chút phấn khích.
Điều này chỉ tồn tại giữa hai người phụ nữ, gay sẽ không hỏi về màu son đâu.
Không biết Hướng Tiểu Viên vô ý hay là cố tình đây?
Không biết bà chủ Vĩ nghe ra ý gì hay không?
Trợ lý Cao phải cố nén khóe môi nhếch lên để không bật cười ra tiếng.
...
"À, anh Chi Thạch, vẫn còn sớm, em vẫn chưa ngủ", Thái Quyển và Hướng Chi Thạch đang nói chuyện điện thoại, "Mọi chuyện ở thành phố Bằng vẫn tốt chứ? Sức khỏe của dì thế