Mọi thứ mơ hồ dưới ánh đèn sàn.
Nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau, giữa hai người như có một ngọn sóng vô hình.
Sau khi Tiểu Viên nói xong, những lời nói đó nghe có vẻ bình thường nhưng chúng giống như một tảng đá lớn chạm vào mặt hồ, khiến cho những giọt nước bắn tung tóe.
Lúc này đã rạng sáng, những giọt nước vô hình này nổi lên và rơi xuống người cả hai, Tiểu Viên cảm thấy có một ánh mắt sâu thẳm lướt qua những giọt nước này và chiếu thẳng vào cô.
Chính xác thì ký hợp đồng này để làm gì? Không có giấy trắng mực đen, chỉ cần có ăn bữa cơm và gặp gỡ thôi sao? Vậy chuyện như đêm đầu tiên có còn xảy ra hay không?
Tiểu Viên không nói ra những câu này.
Trong khoảng lặng này, cô cảm thấy Vĩ Trang có lẽ đã biết.
Nhưng tại sao chị ta vẫn chưa trả lời?
Hay cô đã nói điều gì đó không nên nói?
Xong rồi, có phải...!đã tức giận nữa không?
Cả người Tiểu Viên căng thẳng, tim đập nhanh hơn và cô đang lẩm bẩm: chạy, chạy nhanh, chạy nhanh thôi.
Cô di chuyển mình, đến lúc này mới nghe thấy Vĩ Trang lên tiếng.
Chị ta nói: "Lại đây".
Tiểu Viên sửng sốt.
Giọng điệu của Vĩ Trang không hề ép buộc hay ra lệnh, chị ta chỉ nói một câu, cho dù lời này không giống như những gì chị ta sẽ nói.
Giống như một làn khói, nhẹ nhàng tới và bao quanh cô khiến cô không thể rút lui.
Đi được vài bước, Tiểu Viên đã đến trước mặt chị ta và đứng lại.
Vĩ Trang lại không nói gì.
Rất kỳ quặc.
Cái này không giống khi cô còn nhỏ, nếu cô làm sai chuyện gì, Hướng Chi Thạch sẽ gọi cô đến để nghe anh giảng đạo lý.
Cái này cũng không giống như cảnh trong phim, trong nam nữ chính sẽ có người ngồi người đứng, sau đó người ngồi sẽ kéo người đứng về phía mình rồi bắt đầu hôn nhau.
Tiểu Viên cảm thấy mình thực sự say rồi, nếu không thì làm sao trong tâm trí cô có thể liên tưởng cảnh tiếp theo như trên phim...
Cũng có lẽ không chỉ say mà do cô đã xem quá nhiều phim điện ảnh tình cảm để nghiên cứu cách đóng cảnh tình cảm, chắc đây là di chứng.
Cô không chỉ say mà còn buồn ngủ nữa, có trời mới biết mấy giờ rồi, cô không nên lãng phí thời gian ở đây để nói chuyện nhảm nhí với vị này nữa.
Cô định quay lại nhưng vấp phải giày của Vĩ Trang.
Lúc sắp ngã xuống, Tiểu Viên thật sự lóe lên những suy nghĩ.
- Này cũng quá giống một tai nạn ngoài ý muốn trong bộ phim điện ảnh tình cảm nhỉ?
- Nếu giống như phim tình cảm, chẳng phải cô sẽ rơi trúng người Vĩ Trang hay sao?
- Bất kể ra sao, Vĩ Trang sẽ tiếp được cô đúng không?
Vì vậy, khi cô đột ngột ngã xuống thảm, Tiểu Viên đã bị choáng váng.
Cô từ từ ngồi dậy, không hiểu vì sao lại có hơi tủi thân.
Cô mím môi, nếu trước mặt là anh của cô hoặc Thái Quyển thì nhất định bắt được cô rồi.
Mông hơi đau, cô cố gắng đứng dậy, đầu còn choáng váng, một lúc sau vẫn chưa đứng dậy được, cô lại càng thêm tủi thân.
Tại sao cô lại ở đây, cô nên ở nhà mới đúng, tại sao cô lại muốn khóc, tại sao đầu lại choáng váng...
Cô đứng lên trong mơ hồ, người không vững mà ngã vào một thân thể ấm áp.
Suýt chút nữa thì cô đã té xuống nhưng cuối cùng vẫn được nắm lấy, chỉ là trong giây lát đã buông ra.
Hành động này chỉ để giúp cô ngồi vững mà thôi.
Tiểu Viên chớp mắt, một mùi hương thoang thoảng, hơi lạnh lướt qua chóp mũi cô.
Cô đang ngồi trên đùi của Vĩ Trang sao?
"Tôi sẽ không ép em làm những điều em không thích, đây là yêu cầu của em" - Giọng Vĩ Trang phát ra từ trên cao và khi chị ta nói, mùi hương trở nên nồng đậm hơn.
Tiểu Viên nghe rõ, nhưng dường như không nghe thấy.
"Vậy thì tôi cần phải làm gì?"
"..."
"Chị đã từng ký hợp đồng với phụ nữ bao giờ chưa?".
Trong vô thức, Tiểu Viên đổi từ " ngài" thành "chị", Vĩ Trang cũng không có phản đối.
"Chưa từng" – Chị đáp.
"Vì tôi là người đầu tiên nên chị cũng không biết phải làm thế nào sao?"
"..."
"...!Tôi cũng không biết" – Tiểu Viên lẩm bẩm.
Tiểu Viên rất buồn ngủ, đầu kề vào vai Vĩ Trang, hai mắt sắp nhắm lại, nơi mí mắt có rất ít ánh sáng, cả căn phòng giống như biển sâu không có ánh sáng.
Đột nhiên, giống như có một con sứa bơi tới, nhẹ nhàng cào vào cổ của cô nhả ra nọc độc làm ngứa ngáy.
Cơ thể Tiểu Viên run lên dữ dội và theo phản xạ có điều kiện, ngã về phía sau.
Hư ảnh thay đổi, biển sâu biến mất, cô vẫn còn đang ở trong một căn phòng có ánh sáng ấm áp.
Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt của Vĩ Trang, làn da trong suốt như pha lê nhuốm màu ánh sáng sương mù.
Trong mắt chị có gì đó nhưng cô không nhìn rõ, ẩn hiện trong bóng tối.
Cùng lúc đó, cổ cô lại ngứa ngáy, không còn sứa, nhưng ngón tay mềm mại ấm áp lướt qua tóc cô rồi xuống xương quai xanh.
Tiểu Viên cười "khúc khích" và thu mình lại trên sô pha, "Ngứa quá...!ngứa, đừng...".
Cằm cô đè lên mu bàn tay Vĩ Trang, giọng nói nhỏ nhẹ buồn ngủ và mang theo cảm giác vô lực trong men say, "...!Đừng...".
Vĩ Trang thu tay lại.
Sau khi cười xong, Tiểu Viên hơi thở dốc, thân thể hơi nhấp nhô, bộ đồ ngủ tuy buông thõng nhưng chất liệu lụa ôm sát vào người, mỏng manh, vịn vào miếng vải quanh eo thì có thể thấy hết toàn bộ đường cong duyên dáng.
Cô say, đường nét từ gò má đến cổ mềm mại như lụa, trong đôi mắt ẩn chứa ánh sáng long lanh mà thanh khiết.
Đầu óc Tiểu Viên choáng váng, chỉ cảm thấy có trọng lượng mềm mại dựa vào trên người, cô chớp mắt, tất cả những gì cô nhìn thấy đều là hư ảnh.
Tóc cô bị vén ra sau, mùi hương quen thuộc lại thoảng qua.
"Đừng...!ngứ..." - Trước khi cô có thể thốt ra hết từ "ngứa" thì đã nghe thấy Vĩ Trang thì thầm, "Nhột quá à?".
Hẳn là mặt của chị phải kề sát vào cổ của cô, giống như trước đó.
Tiểu Viên vẫn có chút tỉnh táo, "...!Vĩ...".
Một cái chạm nhẹ và lạ lẫm hơn rơi vào cổ cô, giống như làn gió buổi sớm mang theo hơi nước.
Tiểu Viên co người lại, gió kia ngừng thổi rồi lại