Màn đêm dần buông, gió hè mát rượi, hai người ăn mặc đơn giản, bước ra khỏi khách sạn.
"Ngày đó, cô chỉ tham gia livestream của tôi vài phút thôi mà được khen ngợi nhan sắc và da đẹp à? Hừ, những người này vẫn là fans của tôi đó!"
"Hahaha, cô ghen tị sao?"
"Tôi rất hối hận, không nên cho cô xuất hiện!"
"Được rồi, được rồi.
Nhờ có đại ân đại đức của cô, tôi mời cô ăn cánh gà nha"
"Công lớn như vậy, chỉ cánh gà thôi thì sao đủ?"
"Vậy thì tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cô tham gia đóng phim được không?"
Nghe đến đó, Trâu Nhất Nhuỵ bật cười thành tiếng, ra vẻ không tin.
"Tôi chỉ cần cô nói cho tôi biết, người đàn ông của cô là ai thôi?" – Cô ấy khẽ hỏi.
Tiểu Viên buồn bực trả lời, "Đàn ông gì chứ?".
"Lúc trước, không phải cô đắc tội với Vĩ Gia Bảo hay sao? Rốt cuộc ai đã giúp cô giải quyết?" – Trâu Nhất Nhuỵ liếc nhìn cô.
Lông mày của Tiểu Viên khẽ nhúc nhích, cô phủ nhận, "Không có".
"Cô có biết trước đây Vĩ Gia Bảo chưa từng làm như vậy không? Anh ta sẽ không làm khó dễ phụ nữ, cô thật sự chọc giận anh ta đấy"
"Trước đây không có ai từ chối cậu ta sao?"
Lời này ở trước mặt Trâu Nhất Nhuỵ có hơi nhạy cảm, cô ấy trợn mắt lên trời rồi nói tiếp: "Thật ra Vĩ Gia Ngôn sẽ không ép buộc phụ nữ, tất cả các mối quan hệ của anh ta đều nghiêm túc.
Nếu người khác không muốn thì thôi, cứ tự nhiên là được.
Tôi không biết tại sao anh ta chấp nhất với cô như vậy".
"Có lẽ trước đây không có ai không hứng thú với đề nghị của cậu ta"
"Cũng có lý.
Vậy mà cô có thể "sống sót" dưới sự chèn ép của anh ta, rốt cuộc ai đã giải quyết thế? Ai mà lợi hại đến vậy, lợi hại hơn cả cậu chủ trẻ của Đồng Hoa?" - Sự tò mò của Trâu Nhất Nhuỵ sắp bùng nổ.
Tiểu Viên mím môi dưới và nhún vai.
Trâu Nhất Nhuỵ bĩu môi, "Không nói thì thôi, hừ".
Tiểu Viên mỉm cười, cô không nói cho cô ấy biết người giải quyết Vĩ Gia Bảo cho cô là sếp của cô ấy.
Nhưng cô cũng không nói dối, thật sự không phải đàn ông!
Khi đến quầy đồ nướng, Trâu Nhất Nhuỵ ghét bỏ chiếc ghế không đủ sạch và không muốn ngồi xuống, cả hai chọn cánh gà, mực, cà tím, giăm bông, rau non và đậu xanh, đóng gói thành ba hộp rồi mang về.
Sắc trời không còn sớm, trước khi bước vào khách sạn, Trâu Nhất Nhuỵ chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vã bước ra, đội chiếc mũ lưỡi trai có vành thấp.
Cô ấy gọi Hướng Tiểu Viên lại, "Cô xem ai kìa?".
Tiểu Viên nhìn về hướng cô ấy chỉ, "Hình như là Phương Hạo?".
"Chính là cậu ta, vào giờ này cậu ta còn làm gì vậy...", tính nhiều chuyện của Trâu Nhất Nhuỵ dấy lên, "Chúng ta đi đến đó xem đi".
"Đi theo chi vậy? Đồ nướng để lâu sẽ không ngon" – Tiểu Viên không đồng ý.
"Này, theo trực giác của tôi sẽ có chuyện hay ho xảy ra.
Tóm lại thì chuyện hay ho này với đồ nướng, cái nào quan trọng hơn?"
Tiểu Viên không rõ sao hai cái này có thể so sánh với nhau, "Đương nhiên là...".
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị kéo đi.
đam mỹ hài
"Này...!Cô..." – Tiểu Viên cẩn thận cầm hộp và không tình nguyện mà đi theo.
Họ đi theo Phương Hạo ra sau khách sạn, chỉ có một mình cậu ấy, vừa đi vừa nhìn quanh, sợ bị phát hiện, khiến cho Tiểu Viên cũng dấy lên sự tò mò.
Phương Hạo đi một vòng lớn, vượt qua quãng đường xa, đến một phim trường ngoài trời không biết của đoàn phim nào.
Lúc này mọi người đều nghỉ làm, không có ai tới, phim trường gần như đã được tháo dỡ toàn bộ.
Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ nấp sau một hòn non bộ "nhìn như thật" và nhìn Phương Hạo đứng dưới mái hiên của một mái nhà đã được phá bỏ một nửa, như thể cậu ấy đang đợi ai đó.
Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đi tới đó, cô ta nhỏ nhắn và đeo khẩu trang vào ban đêm, để lộ một chút da trắng trên khuôn mặt.
Hai người đứng tại chỗ, chưa kịp nói mấy câu đã cãi nhau, nhìn ngôn ngữ cơ thể có vẻ rất kích động.
Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ ở rất xa nên không thể nghe rõ, chỉ nghe thấy, "Đang bận".
Những từ như "trả lời điện thoại", "...!quan tâm".
Hướng Tiểu Viên cảm thấy người phụ nữ đang tranh cãi với cậu ấy hơi quen thuộc, Trâu Nhất Nhuỵ đã đưa ra câu trả lời, "Là Lục Tĩnh Niên".
Cô và Lục Tĩnh Niên đều là những nữ diễn viên nổi tiếng và họ thường bị so sánh với nhau.
Cô đã quá quen với Lục Tĩnh Niên đến nỗi có thể nhận ra cô ta ngay cả khi che mặt.
"À..." - Sau khi cô ấy nhắc nhở, Tiểu Viên càng nhìn càng thấy giống.
Rồi xác định đó thật sự là Lục Tĩnh Niên, vậy hai người đó thực sự yêu nhau à?
"Tôi đã rồi, cậu ấy nhất định có bạn gái", Trâu Nhất Nhuỵ tặc lưỡi, cầm điện thoại chụp ảnh, "Không ngờ lại là người cùng công ty".
"Trước đây, họ đã từng hợp tác" – Tiểu Viên nhớ lại bộ phim "Hai Ba Chuyện Của Họ" mà cô đã tham gia nhưng các cảnh quay đã bị xóa hoàn toàn.
Khi đó, Phương Hạo vẫn chưa biết diễn, cũng nhờ Lục Tĩnh Niên kiên nhẫn dạy cho cậu ấy.
Có thể trong lúc quay, Lục Tĩnh Niên và Phương Hạo đã yêu nhau rồi sao?
Trâu Nhất Nhuỵ chụp liên tiếp vài bức ảnh, cô ấy nhìn nó với vẻ thích thú, "Tình chị em, hai người này cũng theo xu hướng quá đấy!".
"Hình như cậu ấy lớn hơn Vĩ Gia Bảo à?"
"Này, ai nói, không phải trên Bách khoa toàn thư Baidu, tôi lớn bằng cậu ta hay sao?"
Tiểu Viên bật cười, lúc này mới nhận ra cô ấy đang chụp ảnh, "Này, cô chụp chi vậy? Không tốt đâu".
"Yên tâm đi, tôi chỉ...!tiện tay chụp thôi", Trâu Nhất Nhuỵ giơ điện thoại hướng về hai người họ, "Nhân tiện, thử chức năng chụp ban đêm của điện thoại Huawei này xem sao".
"..." – Tiểu Viên không nói nên lời.
Phương Hạo và Lục Tĩnh Niên còn đang tranh cãi, hai người cố gắng đè thấp âm thanh.
Đột nhiên, Lục Tĩnh Niên cúi đầu che mặt, như muốn khóc, Phương Hạo hoảng sợ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói gì đó.
Đứng ở ngoài quan sát rồi nhớ đến đêm ba người dợt kịch bản, người liên tục gọi cho Phương Hạo chắc chắn là Lục Tĩnh Niên.
"Bỏ đi, chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa" – Tiểu Viên không hiểu sao cảm thấy hơi không thoải mái.
"Ừ, tôi cũng không xem được nữa" – Trâu Nhất Nhuỵ cất điện thoại, cả hai lặng lẽ bước ra ngoài rồi trở về khách sạn.
"Cô vẫn còn giữ những bức ảnh đó à?" – Tiểu Viên hỏi.
"Vẫn còn", Trâu Nhất Nhuỵ bật cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ không cho người khác xem đâu".
Phim truyền hình thường sử dụng hình thức tuyên truyền để buộc chặt nam nữ chính và nữ phụ, đôi khi các công ty sẽ hợp tác để tạo ra những tuyên truyền gây