Giữa trưa.
Thành Giang Nam.
Ánh nắng gắt góng làm hơi nóng bốc lên khỏi mặt đất.
Ở vị trí trung tâm thành phố, một tòa kiến trúc có hình thù kỳ lạ đứng sừng sững một mình trên quảng trường.
Đó là Trung tâm Thức tỉnh thiên phú, thành phố Giang Nam!Giờ khắc này, trong Trung tâm Thức tỉnh.
“Người tiếp theo, Tô Trạch!”Giọng nói to rõ ràng quanh quẩn trong sảnh chính.
Sau đó, một thiếu niên bước ra khỏi đám đông.
Tô Trạch có hơi căng thẳng, đi lên đài thức tỉnh ở trên cùng.
Nhìn quả cầu thủy tinh khổng lồ trước mắt, hắn biết thời khắc quyết định vận mệnh sau này của hắn đã tới.
Mười sáu năm trước, hắn xuyên tới thế giới này.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt giữa thế giới này và kiếp trước, hắn vốn chỉ định lợi dụng sự sai lệch tin tức giữa hai thế giới, làm người chép văn để có được tài phú tự do, từ nay về sau sống cuộc sống của người có tiền.
Thế nhưng không lâu sau.
Tô Trạch phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Thế giới này thế mà lại có thể tu luyện được, nói cách khác đây là một thế giới huyền huyễn!Thành công thức tỉnh thiên phú, thì sẽ trở thành một tu sĩ.
Thức tỉnh thất bại, vậy cũng chỉ có thể làm một người bình thường.
Có thể nói, tuổi mười sáu chính là một ngã rẽ vô cùng quan trọng trong cuộc đời!Mà lúc này, nghi thức thức tỉnh chính thức bắt đầu!Chỉ thấy một ánh sáng chói mắt bùng lên trong quả cầu thủy tinh, bao phủ khắp người Tô Trạch.
Tô Trạch lập tức cảm thấy người mình giống như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp toàn thân.
Có điều loại cảm giác này cũng không kéo dài lâu.
Chỉ mấy giây sau đó, vầng sáng biến mất.
Các nhân viên ở đây đều nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh, cùng đợi kết quả của nghi thức thức tỉnh.
Tô Trạch cũng giống thế, có hơi căng thẳng và mong đợi.
Một lát sau.
Quả cầu thủy tinh lóe lên, một tia sáng cực nhỏ chiếu lên vị trí xương mày của Tô Trạch, truyền tin tức vào trong đầu hắn.
“Thức tỉnh thành công! Thiên phú: ngự thú sư, võ tu!”Nhìn thấy kết quả này, Tô Trạch rốt cuộc thở phào một hơi, ngay sau đó là cảm thấy vui mừng tột đỉnh.
Mình thế mà lại là người sở hữu hai thiên phú!Cũng giống như tên, ngự thú sư chính là phương thức tu luyện chuyên môn quản lý ngự trị linh thú.
Sức chiến đấu chủ yếu đều đến từ linh thú mà mình khế ước.
Mà võ tu, thì là con đường tu luyện dựa vào sức mạnh của bản thân.
Thông qua việc vận công tu luyện hằng ngày, bọn họ dẫn linh khí trong trời đất thanh tẩy bản thân, từ đó cũng chỉ có thể phát triển theo con đường này.
Mà người sở hữu hai thiên phú lại có thêm một lựa chọn, thậm chí có thể đồng thời tu luyện hai con đường!Chỉ có điều như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều tài nguyên, bình thường không có ai lựa chọn như vậy.
Sau khi đăng kí thân phận người thức tỉnh.
Tô Trạch được phân phối đến trường cấp ba dành riêng cho người thức tỉnh.
Trường trung học số 1 thành phố Giang Nam.
“Ba ngày sau, đúng giờ đến trường học báo danh.
” Nhân viên đăng ký nói.
Tô Trạch gật đầu, sau đó rời khỏi Trung tâm thức tỉnh.
Ngoài cửa người đông nườm nượp, đều là các phụ huynh đứng chờ con em mình.
Trong mắt Tô Trạch lóe lên sự cô đơn, chật vật chen qua đám người, một thân một mình bước trên con đường về nhà.
Mười năm trước, cha mẹ bất ngờ mất tích trong một lần đi thăm dò không gian thế giới khác, sau đó không có bất kỳ tin tức nào khác nữa.
Thật ra nói là mất tích, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, mất tích ở cái nơi đó có ý nghĩa thế nào.
…Đêm khuya.
Tô Trạch đứng trên ban công, nhìn thành phố về đêm.
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Lúc này kim đồng hồ vừa lúc chỉ qua mười hai giờ.
“Sinh nhật vui vẻ.
”Hắn thấp giọng nói, xem như là tự chúc mừng cho sinh nhật của mình.
Mà đúng lúc này.
Một âm thanh điện tử máy móc và lạnh lùng xuất hiện trong đầu hắn.
“Ting!”“Kiểm tra được kí chủ tròn mười sáu tuổi, thỏa mãn điều kiện trói lại của hệ thống, hiện tại bắt đầu trói lại!”“Hệ thống đang trói lại…”“Hệ thống trói lại thành công!”“Chúc mừng ngươi trở thành chủ nhân của Hệ thống ngự thú cấp Thần!”“Đang truyền thông tin công năng cụ thể của hệ thống… truyền thành công!”Một lượng lớn thông tin xuất hiện ở sâu trong đầu Tô Trạch, liệt kê công năng của Hệ thống ngự thú ra.
Tô Trạch nhất thời không phản ứng kịp.
Qua một lúc lâu, hắn lập tức bị cơn mừng rõ bao phủ.
Bàn