“Anh bạn nhỏ đợi đã.
” Hắn lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Tô Trạch, “Tuổi còn trẻ mà đã có chiến lực siêu quần, ta xem tuổi của ngươi chắc vẫn đang đi học ở trường dành cho người tu luyện nhỉ! Tương lai nếu có hứng thú thì ngươi có thể cân nhắc một chút về Học viện Thiên Nguyên của bọn ta.
”Tô Trạch nghe vậy thì thấy kinh ngạc.
Học viện Thiên Nguyên!Ở trong thế giới này, trên cơ bản người tu luyện mới thức tỉnh thì đều sẽ học tập ở trong những ngôi trường trông giống trường trung học.
Mà sau khi học xong thì bọn họ phải trải qua một lần thi lớn.
Cuộc thi này giống với thi tốt nghiệp trung học ở kiếp trước, người đỗ sát hạch có thể vào các trường cao đẳng để tu luyện tiếp!Ví dụ như Học viện Thiên Nguyên!Loại trường cao đẳng này khác hẳn với trường trung học, điều kiện đỗ là vô cùng khắc nghiệt, thậm chí có thể hiểu là tông môn giáo phái cũng được!Tài nguyên và cường giả mà những trường cao đẳng này có còn nhiều hơn trong tưởng tượng của thế nhân.
Rất nhiều trưởng cao đẳng đã tự lập một phái, chỉ còn thiếu mỗi đổi tên trường học thành tên môn phái nào đó thôi.
Nhưng vì một nguyên nhân nào đó nên chưa có trường học nào làm như vậy bao giờ.
Tô Trạch nhìn tấm danh thiếp trong tay, phát hiện ông già trước mắt hắn này lại là giáo sư của Học viện Thiên Nguyên!Chức vị tương đương với trưởng lão của danh môn chính phái trong những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn kia rồi!Nhân vật thế này đã được tính là đại lão rồi, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?Là vì cỏ Huyết Long sao?Không thể nào!Cỏ Huyết Long chỉ là linh dược dùng trong giai đoạn Trúc Cơ thôi, hoàn toàn không phải thứ kỳ lạ quý hiếm gì.
Với thân phận của vị giáo sư này, thì hắn tùy tiện nhận cũng nhận được hàng trăm hàng ngàn cây cỏ Huyết Long rồi.
Thấy Tô Trạch không đáp, Vương lão cười nói: “Không cần cho ta câu trả lời ngay, ta cho ngươi phương thức liên lạc của ta, ta chỉ mong ngươi suy nghĩ một chút mà thôi, không định cưỡng cầu gì.
”Tô Trạch gật đầu nói: “Đến lúc đó ta sẽ xem xét.
”Mặc dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Vương lão đã để lại cho Tô Trạch ấn tượng tốt.
Đến lúc đó hắn sẽ xem xét.
Hắn không có nán lại thêm ở đây, xoay người rời khỏi biệt thự này.
Sau khi Tô Trạch đi.
Người đàn ông trung niên vẫn luôn không nói gì kia hỏi với vẻ nghi ngờ: “Vương lão, thằng nhãi kia có gì đặc biệt mà đáng để ngươi tự mình mời hắn tới Học viện Thiên Nguyên thế?”Vương lão nói: “Ta cũng chợt nghĩ thế thôi, đột nhiên cảm thấy tương lai thằng nhóc đó…”Hắn dừng một chút, nói: “Lần gặp không từ mà biệt đó, hắn giết chết bầy Hắc Thủy Ngạc, cứu bọn họ ra chỉ với sức của mình hắn.
Sức chiến đấu và ân tình như vậy, cho dù bây giờ chiêu hắn vào trong học viện của chúng ta cũng không phải không được!”Gia chủ của Lâm gia, cha của Lâm Diệu Y Lâm Hải gật đầu nói.
“Cũng phải, thằng nhãi này đã cứu Diệu Y một mạng, phần ân tình này ta sẽ nhớ kỹ, nhưng chuyện thu thù lao sau đó thì thằng oắt đó có hơi khốn nạn…”Trần Vĩ ở một bên gật đầu đồng ý lia lịa cả.
Vương lão khoát tay nói: “Thế thì tính là gì? Chẳng ai là hoàn mỹ, ngươi gặp người nào mười phân vẹn mười chưa?”Sau khi Tô Trạch rời đi không bao lâu.
Một người xinh đẹp đi tới, sau khi thấy Vương lão thì vui vẻ nói.
“Vương gia gia, ngươi tới rồi!”Lâm Diệu Y ngây thơ đi tới bên Vương lão.
Vương lão nhìn thấy Lâm Diệu Y thì càng vui vẻ hơn, nếp nhăn trên khuôn mặt cũng rung theo, nụ cười của hắn như một đóa hoa cúc già nở rộ