Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người chuẩn bị lên đường.
“Lần trước khu D xảy ra rất nhiều chuyện, hiện giờ không biết tình hình bên trong thế nào, chúng ta hãy chọn khu G ngược hướng với khu D.
”Lâm Diệu Y nói.
Tô Trạch bất chợt nhíu mày, khóe miệng nở một nụ cười.
Mình đang lo lắng không biết nên tìm lý do gì để thuyết phục mọi người tiến vào khu G.
Không biết Hùng Đại có chuyên tâm với công việc hay không.
Đợi lát nữa hắn sẽ thừa dịp đến kiểm tra.
Các bạn khác không có ý kiến gì, đều rối rít gật đầu.
Ngay sau đó, Tô Trạch và Lâm Diệu Y dẫn đầu cả nhóm người tiến vào rừng rậm.
Những người lần đầu tiên vào rừng rậm thì được xếp ở giữa đội, còn những người đã từng vào đây thì được xếp ở đầu và cuối đội ngũ.
Họ di chuyển cực kỳ cẩn thận, rất nghiêm túc tuân theo những quy tắc mà Lân Diệu Y đề ra.
Tô Trạch đi ở bên cạnh Lâm Diệu Y, trò chuyện câu có câu không.
Thế nhưng trong những gì họ nói đa phần đều liên quan đến phương diện luyện đan.
Lâm Diệu Y được công nhận là thiên tài luyện đan, hơn nữa còn có tay luyện đan lão luyện như ông Vương chỉ dẫn, tất nhiên nàng có thể trả lời những câu hỏi của Tô Trạch.
Nhưng trong quá trình hỏi đáp.
Nàng cảm nhận rõ ràng trình độ của Tô Trạch đã tăng lên không ít.
“Tô Trạch, hiện giờ ngươi đã nghiên cứu đến bước nào rồi?” Nàng không nhịn được mà hỏi.
Tô Trạch đáp lại: “Ta mới vừa đọc xong quyển nhập môn luyện đan, nhưng mà có nhiều chỗ ta vẫn chưa hiểu triệt để.
”Lâm Diệu Y: “…”Từ đó đến nay đã trôi qua mấy ngày?Hình như mới năm ngày thôi đúng không?Ngươi đã đọc xong nhập môn khó hơn cơ sở gấp trăm lần chỉ trong năm ngày thôi sao?Hơn nữa còn nhiều chỗ người vẫn chưa hiểu triệt để?Ngươi có thể đọc hết quyển sách ấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã là phi thường!Ngươi lại muốn có thể hiểu hết?Hơn nữa dựa theo những gì ngươi nói thì có một vài chỗ ngươi vẫn chưa hiểu rõ, vậy những kiến thức còn lại ngươi đã hiểu hết rồi sao?Lâm Diệu Y rất muốn đặt câu hỏi với Tô Trạch một lần nữa.
Thế nhưng nàng suy nghĩ thì lại nhớ tới cảnh tượng lần trước.
Nàng nhìn Tô Trạch, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua suy nghĩ ấy.
Đúng lúc này.
“Khò khè!”Một âm thanh kỳ quá được truyền ra từ trong bụi cỏ.
Vẻ mặt Lâm Diệu Y lập tức lo lắng và làm ra thế phòng thủ.
Trong tích tắc.
Tất cả mọi người dừng bước và nhìn về phía trước với vẻ hồi hộp.
Một bầy đen thui xông ra khỏi bụi cỏ.
Từng dòng thông tin lập tức xuất hiện trước mắt Tô Trạch.
“Tên: Địa Mạch Thử.
”“Đẳng cấp: Cấp F trung giai.
”“Kỹ năng: Gặm cắn.
”“Huyết mạch đặc thù: Không có.
”“Ghi chú: Yêu thú họ chuột thích đào hang động, ngoài cào cắn thì không còn bất cứ thủ đoạn công kích nào khác.
”Tô Trạch nâng mắt nhìn xem thì phát hiện những con yêu thú này chỉ miễn cưỡng tương đương với Đoán Thể tầng năm mà thôi, yếu hơn những người đang có mặt tại đây.
Chúng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào.
Do đó.
Hắn không hề ra tay mà để những bạn học phía sau được trải nghiệm niềm vui khi chiến đấu với yêu thú.
Những người phía sau cũng phát hiện ra điều này.
Sự lo lắng trên mặt họ đã vơi đi nhiều và được thay bằng sự phấn khích, một đám người nóng lòng muốn thử và muốn ra tay.
Phụt phụt!Máu tươi phun ra, trên người Địa Mạch Thử nhiều hơn một lỗ máu, cơ thể chậm rãi ngã xuống đất, ngọ nguậy một trận rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Một bạn học nam căng thẳng há to miệng thở hổn hển, tay cầm đao run rẩy kịch liệt.
Vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến bây giờ các bạn học ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn khốc như vậy, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không còn hưng phấn ban đầu.
“Lần đầu đều như vậy, quen là tốt rồi.
” Một bạn học có kinh nghiệm nói ra.
Trên người Địa Mạch Thử không