Sáng sớm.
Tô Trạch dậy thật sớm.
Dựa theo lệ cũ bắt đầu quá trình truyền hôm nay.
“Ngươi truyền tu vi hai mươi mốt ngày cho Thanh Giao Xà!”“Phát động công năng truyền và trả lại!”“Đang ngẫu nhiên lựa chọn bội số trả lại…”“Chúc mừng ngươi, bội số truyền và trả lại lần này là gấp hai lần!”“Khởi động năng lực trả lại, ngươi thu được tu vi bốn trăm ngày!”Cảm giác quen thuộc xuất hiện lần nữa.
Một luồng linh khí khổng lồ xuất hiện trong kinh mạch của hắn, làm cho thực lực của hắn lại tăng lên rất nhiều.
Ầm!Trong cơ thể hắn mơ hồ truyền tới tiếng nổ, cơ bắp toàn thân nhô lên, tràn đầy sức mạnh như bùng nổ.
Đoán Thể thất trọng!“Xì! ”Tiểu Thanh cảm nhận linh khí đột nhiên nhiều hơn trong cơ thể, cảm giác mình thoải mái đến sắp lên trời.
Mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng nó cũng hiểu được đây nhất định là có liên quan tới chủ nhân của mình.
Vui vẻ dùng đầu cọ cọ ngón tay của Tô Trạch.
Sau đó Tiểu Thanh ngủ thật say.
Hình như nó sắp đột phá, cần phải ngủ say tiêu hóa đột nhiên nhận được tu vi ngày hôm nay.
Tô Trạch hơi nắm chặt nắm đấm, cảm nhận các loại biến hóa trong cơ thể, chân mày khẽ nhíu lại.
Tốc độ tăng tu vi của mình hình như chậm hơn rất nhiều.
Tu vi bốn trăm ngày.
Nhưng chỉ từ Đoán Thể ngũ trọng tăng đến Đoán Thể thất trọng.
Tốc độ như vậy đã không tính là nhanh.
Nếu để người khác biết suy nghĩ này của Tô Trạch, thì nhất định sẽ tức đến hộc máu.
Phải biết rằng.
Tô Trạch chỉ mới thức tỉnh không đến ba ngày!Cũng đã từ một người bình thường có được cảnh giới Đoán Thể thất trọng như hiện tại!Tốc độ như vậy, trừ phi là ăn tiên đan.
Nếu không, mặc dù là thiên tài tuyệt thế nghìn năm mới gặp được tới cũng phải cam bái hạ phong!Tô Trạch lắc đầu, không hề quấn quýt vấn đề này.
Sau khi rửa mặt xong, hắn bước ra khỏi cửa đi hướng Tàng thư quán!.
Một giờ sau.
Tàng thư quán thành phố Giang Nam.
Sau khi xác nhận thân phận người thức tỉnh, Tô Trạch có thể tiến vào bên trong Tàng thư quán.
Lọt vào trong tầm mắt là giá sách rậm rạp chằng chịt ở khắp nơi.
Không biết có bao nhiêu bộ sách được cất giữ ở đây.
Nghe đồn tại khu vực trung tâm của Tàng thư quán có cất giữ công pháp tu luyện hàng đầu.
Chẳng qua những thứ này không liên quan tới Tô Trạch.
Với quyền hạn bây giờ của hắn, hắn chỉ có thể chọn công pháp ở khu vực bên ngoài nhất.
Người trong Tàng thư quán không nhiều lắm, chỉ có lác đác mấy người.
Tô Trạch xuyên qua từng cái giá sách, nhanh chóng lật xem công pháp điển tịch trong đó.
“Huyền Thể Công, cấp F sơ giai, công pháp nội môn.
”“Khống Hỏa thuật, cấp F trung giai, pháp thuật đạo môn.
”“Thương Lan Tinh Thần, cấp F sơ giai, bí thuật ngoại môn.
”“! ”Từng quyển công pháp bị cầm lên, sau đó lại trả về chỗ cũ.
Dọc theo đường đi Tô Trạch không ngừng lắc đầu.
Mặc dù những thứ này đều mạnh hơn phương pháp dẫn khí hắn sử dụng hiện tại nhiều.
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng cho lắm, cứ có cảm giác nó không thích hợp với mình mấy.
Thứ hắn theo đuổi hiện tại, không phải chiêu thức lòe loẹt không thực tế.
Mà là ổn.
Hắn muốn tìm một quyển công pháp khá chú trọng vào cơ sở, như vậy mới có lợi cho tu luyện về sau.
Sau một hồi lâu.
Tô Trạch gần như dạo quanh một lần khu vực bên ngoài, mà vẫn chưa thể tìm ra một bộ công pháp thích hợp.
“Có nên tu luyện Huyền Thể Công không nhỉ! ”Đúng lúc hắn đang định từ bỏ thì ánh mắt xẹt qua, chợt phát hiện ra một quyển công pháp trưng bày trong góc xó.
Trong lòng hắn khẽ động, đi tới.
Có vẻ như nhân viên quản lý Tàng thư quán cũng sắp nơi đây quên mất.
Trong góc xó phủ đầy bụi.
Tô Trạch thổi một hơi, cho rớt bụi phủ bên trên quyển công pháp.
Lúc này mới lộ ra diện mạo vốn có của nó.
Không giống những quyển công pháp khác lắm.
Quyển công pháp này thoạt nhìn giản dị tự nhiên, chỉ viết vài chữ nhỏ trên