Xong đời rồi.
Chỉ chậm trễ một giây thôi mà đã không kịp rồi sao?Quay đầu nhìn Tô Trạch, trong lòng vô cùng nghi ngờ.
Tô Trạch không giống kiểu sẽ bị dọa cho ngu người, sao lần này lại xuất hiện tình huống thế này chứ?Nhưng mà… Chết cùng một chỗ với người như Tô Trạch cũng không coi là quá xấu.
Chỉ đáng tiếc là, trong tương lai người tu luyện đã mất đi một ngôi sao sáng chói.
Mà chính mình cũng không có cơ hội trở thành luyện đan đại sư nữa rồi…Nàng nghĩ như vậy.
Chênh lệch giữa Đoán Thể và Trúc Cơ quá xa, hoàn toàn không phải tồn tại cùng đẳng cấp.
Nhưng nàng vẫn không từ bỏ, bày ra tư thế chiến đấu.
Lâm Diệu Y bỗng nhiên nghĩ đến một tiết mục ngắn thời xưa.
Khi gặp phải thú dữ, không được giả chết, nếu không sẽ chỉ chết càng thảm hơn, cũng không được chạy trốn, bởi vì ngươi tuyệt đối không chạy thoát được bọn chúng.
Lúc này cơ thể đứng thẳng tắp, siết chặt nắm đấm, trợn mắt nhìn thẳng, ánh mắt nghiêm túc, đồng thời phát ra tiếng thét giống như dã thú, ít nhất chết như vậy còn có chút tôn nghiêm.
Trước đây khi nghe thấy tiết mục ngắn này, Lâm Diệu Y chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy cũng không phải không có lý.
Nàng trợn mắt nhìn thẳng con gấu bự trước mắt, trong miệng kêu lên ê a, cố gắng bày ra biểu cảm hung ác nhất, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, trái lại còn bày ra nhiều yếu tố đáng yêu hơn.
Hùng Đại nhìn nhân loại nhỏ bé trước mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nhân loại này… Có phải não có vấn đề rồi hay không?Mình phải cách xa nàng một chút, nếu không sẽ bị truyền nhiễm.
Sau đó, động tác kế tiếp của nó khiến Lâm Diệu Y trợn mắt há hốc miệng.
Hùng Đại xoa xoa tay, giống như một nhân loại, đi đến trước mặt Tô Trạch, tỏ vẻ nịnh nọt lên tiếng nói.
“Đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”Lâm Diệu Y: ???Xảy ra chuyện gì?Con gấu bự Trúc Cơ cảnh này gọi Tô Trạch là đại ca?Yêu thú Trúc Cơ là tiểu đệ của Tô Trạch???Mình không nghe nhầm đấy chứ?Một yêu thú Trúc Cơ cảnh gọi một nhân loại Đoán Thể cảnh là đại ca?Nhìn đi, vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt kia, động tác xoa tay thô tục kia, nào còn có khí phách của yêu thú cấp E!Lâm Diệu Y đột nhiên cảm thấy, hình như mình chẳng hề hiểu rõ thế giới này.
Từ khi Tô Trạch xuất hiện, hình như tất cả những gì trước kia đều trở nên huyền ảo kỳ bí.
Đầu tiên là trong mấy ngày ngắn ngủi thăng lên Đoán Thể ngũ trọng, sau đó dùng mấy tiếng học thuộc lòng cơ sở luyện đan học, đồng thời lý giải thấu đáo, còn có thể tiến hành thao tác.
Bây giờ lại có thể khiến một con yêu thú cấp E gọi hắn là đại ca?Lâm Diệu Y chìm trong khiếp sợ sâu thẳm.
Nghi ngờ, không hiểu.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên trong đầu.
Khi trong đầu nàng lấp đầy nghi ngờ, Tô Trạch cau mày hỏi Hùng Đại: “Ngươi không ngoan ngoãn thành thật làm việc, chạy loạn ra bên ngoài làm gì? Chẳng nhẽ đã ấp trứng thành công rồi?”Hùng Đại nghe xong lời này, lập tức ấm ức nói: “Đại ca, cũng không thể trách ta chạy loạn, mà chính là quả trứng kia xảy ra vấn đề rồi!”“Vấn đề gì?” Tô Trạch hỏi, cho rằng xảy ra ngoài ý muốn: “Ngươi đè nát rồi?”“Sao có thể chứ, chính là đột nhiên nóng lên rất nhiều, hoàn toàn không thể dùng cơ thể tiếp xúc, về sau nóng càng quá đáng, sắp đốt luôn cả lông trên người ta rồi!” Hùng Đại vội vàng lắc đầu nói: “Về sau không thể ở nổi trong sơn động nữa, không còn cách nào khác nên ta mới chạy ra ngoài.
”Tô Trạch cau mày.
Có khế ước tạm thời, Hùng Đại không cách nào lừa gạt mình, vì vậy lời nó nói đều là sự thật.
Lâm Diệu Y ở