Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi

Bà Dương đúng là một bà lão nhân từ tốt bụng, cho Thuỷ Ngân và Hạ Tiểu Yến thuê một gian phòng trên lầu có diện tích tương đối lớn. Giường, tủ quần áo, bàn đọc sách, cái gì cũng có đủ. Thậm chí Thuỷ Ngân còn không cần phải tự mua đệm chăn, bà Dương trực tiếp cho cô.

"Đây đều là đồ dùng trước kia của con gái ta, cũ rồi, để ở trong nhà cũng không có ai sử dụng. Nếu mẹ con cháu không chê thì cứ lấy mà dùng." Bà Dương nhìn ra mẹ con Thuỷ Ngân túng thiếu nên có lòng giúp đỡ. Thủy Ngân thấy vậy cũng chẳng hề tỏ ra khách sáo.

Trong cuộc đời khó tránh khỏi có những lúc gặp khó khăn, ngay tại thời điểm ấy không dễ dàng gì có được người nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ mình. Tự nhiên mà tiếp nhận trợ giúp cũng không phải một chuyện đáng xấu hổ. Con người khắc sâu hận thù, nhưng cũng phải nhớ đến việc tri ân, như vậy cuộc sống mới có thể trôi qua dễ chịu được.

Tính tình của Thủy Ngân rất hợp với sở thích của bà Dương, lại thêm một cô bé Hạ Tiểu Yến khiến cho người khác thương yêu, không qua mấy ngày bà lão hiền từ này đã trở nên thân thiết với hai người. Thấy Hạ Tiểu Yến chỉ có hai ba bộ quần áo thay qua đổi lại, quần áo của Thủy Ngân lại càng không cần phải nói, bà Dương dứt khoát tìm không ít quần áo cũ trong nhà mang qua cho mẹ con cô.

Đó đều là quần áo cũ của con gái bà Dương lúc trước từng mặc, bây giờ không cần nữa. Bà Dương vẫn để đó, không có ý định vứt đi, nhưng lại không có tác dụng gì. Bây giờ có thể lấy ra cho hai mẹ con Thuỷ Ngân sửa lại một chút rồi mặc, bà nhìn thôi cũng thấy rất vui vẻ.

Người xưa có câu người đẹp vì lụa, mấy ngày nay Thủy Ngân nghỉ ngơi thật tốt, lại thêm quần áo đẹp mặc vừa vặn. Dáng vẻ nhìn trẻ ra không ít, bác gái ở đối diện cứ nhìn thấy cô là khen không dứt miệng.

Thủy Ngân vô cùng biết ơn bà Dương, nếu không có bà lão thiện lương hào phóng này giúp đỡ để cô và Hạ Tiểu Yến có thể ở lại đây, thì khẳng định cô không có cách nào sống một cách thoải mái dễ chịu như bây giờ. Trong dự tính ban đầu của cô, hẳn là lúc mới đến đây hai mẹ con sẽ không có ai trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng đi tìm việc làm để sắp xếp ổn định cuộc sống.

Tuy nhiên hiện giờ, cô có thể thay đổi kế hoạch của mình một chút cho phù hợp rồi.

"Cháu muốn tìm việc làm hả?" Bà Dương đẩy đẩy mắt kính một chút hỏi.

"Vâng." Thủy Ngân vừa giúp bà lột đậu tương, vừa nói: "Cháu dẫn Tiểu Yến ở lại đây sinh hoạt, miệng ăn núi lở, không thể cứ ngồi không, cần phải đi kiếm việc để làm mới được."

Bà Dương gật đầu, vẻ mặt hài lòng mỉm cười: "Ừ, cháu nghĩ như thế là tốt. Ta đã thấy quá nhiều người phụ nữ sau khi mất chồng thì dường như cũng đánh mất luôn bản thân, mà không biết trên đời này còn có thật nhiều hướng đi mới. Cách này không được thì chúng ta tính cách khác. Nhưng có những người lại cứ sợ đắng cay, sợ mệt mỏi; sợ không có tiền, làm người khác nhìn vào lại thấy bó tay bó chân, chẳng dám làm cái gì."

"Ta thường nói với mấy đứa con gái của mình rằng, hôn nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, nó chỉ là một đoạn đường trong đó mà thôi. Bản thân mình có thể tự lựa chọn kết thúc hay bắt đầu. Nếu cảm thấy vui vẻ thì cứ thoải mái tận hưởng thoả thích; còn
nếu cảm thấy khổ đau thì hãy biết dừng lại kịp thời, bởi vì đau khổ kéo dài nó sẽ chỉ biến hôn nhân thành vết thương lòng sâu sắc."

Thủy Ngân nhìn bà Dương, hiểu rõ bà đang nói cái gì, "Cháu cảm thấy bà nói rất đúng. Không cần biết lần này cháu có thể tìm được chồng hay không, dù kết quả có như thế nào, cháu cũng sẽ không tự biến cuộc sống của mình trở nên khó khăn."

Bà Dương vui vẻ cười cười, "Cháu có thể nghĩ thoáng được như thế là tốt rồi."

"Cháu đã có tính toán gì chưa, có thể nói cho ta nghe một chút không?"

Thủy Ngân thấy được bà đang có lòng muốn giúp đỡ, cũng không giấu diếm gì: "Cháu đọc báo thấy có người tuyển giáo viên dạy đàn nên chuẩn bị đi thử xem thế nào."

Báo chí lúc này chỉ đăng tin cho thuê phòng ốc, các loại thông báo tìm người và quảng cáo linh tinh. Trước mắt cách thức nắm bắt tin tức bên ngoài của hầu hết người dân chỉ giới hạn trong việc đọc báo và nghe radio.

Bà Dương có chút kinh ngạc, "Cháu biết chơi đàn dương cầm ư?"

Thủy Ngân: "Vâng ạ, cháu đàn cũng không tệ lắm." Cô còn biết gảy đàn tì bà nữa cơ, chỉ có điều không tốt bằng đánh piano.

Bà Dương cảm thấy rất hứng thú, dí dỏm vươn tay giống như thân sĩ mời nhảy, "Ta có được vinh hạnh nghe cháu đàn một khúc hay không?"

Thủy Ngân đặt rổ đậu tương xuống, cũng cố ý xoè vạt váy nhún chân một cái, "Đương nhiên là được ạ."

Hạ Tiểu Yến ngồi ở một bên ăn bánh bích quy, mấy ngày nay cô bé trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Không chỉ có quần áo mới để mặc, mà ngày nào cũng được ăn đủ các loại đồ ăn vặt. Không chỉ bà Dương mà đa phần những người lớn tuổi đều thế, rất thích cho trẻ nhỏ thức ăn. Bà Dương ở chỗ này có khá nhiều người mang đồ ăn vặt đến biếu, nhưng bà không thích ăn cho lắm nên đưa hết cho Hạ Tiểu Yến ăn.

Thấy mẹ bước về phía chiếc đàn dương cầm, Hạ Tiểu Yến ngừng ăn, tò mò mà nhìn. Cô bé là một đứa trẻ nhát gan, cho dù rất hiếu kì nhưng cũng sẽ không mở miệng ra hỏi.

Bà Dương xoa xoa đầu cô bé: "Kia là đàn dương cầm, một loại nhạc cụ, lúc đàn lên nghe rất êm tai." Nhìn bộ dạng đứa nhỏ giống như chưa bao giờ được nhìn thấy dương cầm, bà đoán có lẽ sau khi lấy chồng Mộc Hương chưa từng đàn qua. Bà Dương âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ cuộc hôn nhân này của Mộc Hương e rằng vô cùng tồi tệ.

Nếu một cô gái sau khi kết hôn không thể tiếp tục làm những thứ mà mình yêu thích thì không thể nghi ngờ rằng cuộc hôn nhân đó là một tai vạ với cô gái ấy.

Thủy Ngân thử qua khung dương cầm này một chút, ngồi lên ấn vài phím đàn, "Âm sắc của chiếc đàn dương cầm này thật không tệ, giá cả có lẽ cũng không rẻ."

Bà Dương gật đầu: "Đàn là cô con gái lớn của ta từng dùng trước kia. Ta và tiên sinh đều yêu thương con bé cho nên mua thứ gì cũng đều là tốt nhất."

Thủy Ngân gảy một khúc " The Blue Danube ". Bà Dương yên tĩnh lắng nghe, Hạ Tiểu Yến mở to 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện