Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi

Giây phút đó Tống Đình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, rốt cuộc Hạ Đông Bằng cũng tỉnh lại rồi. Chồng của cô không có việc gì, cô cũng không phải lo mình còn trẻ tuổi đã phải trở thành quả phụ nữa.

Gọi lái xe chở đến bệnh viện, Tống Đình bước vào phòng bệnh, vừa trông thấy Hạ Đông Bằng đang mở mắt nằm trên giường thì nước mắt lập tức trào ra, túi xách cầm trên tay cũng rơi xuống đất, "Đông Bằng, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Anh có biết khoảng thời gian vừa rồi em sợ hãi đến mức nào không?"

Hạ Đông Bằng đã nằm trên giường bệnh quá lâu, gương mặt hốc hác đi nhiều, râu trên cằm lởm chởm, dáng vẻ hết sức tiều tuỵ. Anh ta vừa mới tỉnh lại, toàn thân bất lực, nhìn thấy Tống Đình bổ nhào vào bên người khóc đến thương tâm, không khỏi vỗ vỗ tay cô trấn an.

"Đình Đình... Anh tỉnh lại rồi. Em đừng sợ nữa."

Tống Đình cầm tay của anh ta, vừa khóc vừa cười nói: "Vâng, chỉ cần anh Đông Bằng khoẻ lại là em yên tâm rồi."

Hạ Đông Bằng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vui sướng của Tống Đình, bất chợt hỏi: "Người trước đó đẩy anh ngã xuống cầu thang, hiện tại đang ở đâu?"

Tống Đình nói: "Tên đó có ý định hại anh cho nên em đã kêu người tống vào ngục giam nhốt lại rồi. Anh yên tâm."

Sắc mặt Hạ Đông Bằng biến đổi, hết sức lo lắng, "Sao lại như thế, Đình Đình, em mau gọi người thả nó ra!"

Trong lòng Tống Đình khẽ giật mình, dâng lên một dự cảm xấu, gượng cười nói: "Có chuyện gì thế?"

Hạ Đông Bằng chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Đình Đình, anh đã nhớ ra chuyện lúc trước rồi. Thằng bé đó tên là Hạ Thừa Tổ, là con trai ruột của anh."

Bàn tay Tống Đình nắm chặt lại, thoáng có chút bối rối, "Làm sao có thể, chẳng phải anh từng nói đó không phải là con của anh, anh không có đứa con trai lớn như vậy đấy ư?"

"Việc này có hơi phức tạp, sau này anh sẽ giải thích cho em. Bây giờ em gọi người thả Thừa Tổ ra trước rồi nói, có được hay không?" Hạ Đông Bằng dụ dỗ nói.

Tống Đình nhịn không được thử thăm dò: "Anh đã nhớ lại rồi, vậy lúc trước ngoại trừ con trai ra thì anh có vợ không?"

Hạ Đông Bằng há hốc mồm, nhớ tới người vợ thứ hai Mộc Hương của mình. Cô tuyệt đối là một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện lại chăm chỉ; dù có phải chịu đắng cay, mệt nhọc cũng không hề oán giận một câu. Ở một nơi như nông thôn kia, tướng mạo của Mộc Hương cũng không hề kém, đương nhiên là anh ta thích cô. Thế nhưng... nhìn lại cô vợ mới Tống Đình chỉn chu, xinh đẹp lại trẻ trung thế này, anh ta phát hiện ra đối với sự tồn tại của Mộc Hương, không hiểu tại sao anh ta lại không thể thốt được nên lời.

Mộc Hương cũng giống như quá khứ của anh ta, quá mức nghèo nàn kham khổ. Một người đã trải qua cuộc sống phồn hoa nơi Thượng Hải này như anh ta, quá xấu hổ để kể ra. Cuối cùng chỉ ậm ừ nói: "Những việc đó chờ sau này anh sẽ nói cho em biết, trước tiên thả con ra đã, anh lo nó phải chịu khổ cực."

Tống Đình nhìn sắc mặt biến hoá của anh ta, trong lòng trầm xuống. Chồng mình không muốn nhắc đến Mộc Hương, hiển nhiên là không có ý định liên quan gì đến vợ cũ nữa, mà là lựa chọn ở bên cô. Thế nhưng không hiểu vì sao, Tống Đình cứ cảm thấy không thoải mái.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, vẻ mặt Tống Đình âm trầm bóp cái túi xách trong tay. Thật lâu sau vẫn không thể đưa ra quyết định.

...

Hạ Đông Bằng không ngờ ngày mình gặp lại con trai sẽ ở trong tình cảnh này.

Anh ta hôn mê trong viện bao lâu thì Hạ
Thừa Tổ bị nhốt ở trong tù bấy lâu. Hơn nữa vì Tống Đình cố ý nhờ người “chăm sóc”, cho nên Hạ Thừa Tổ phải chịu không ít giày vò. Lúc này phạm nhân không có bất cứ quyền lợi gì được pháp luật bảo hộ, cũng không có luật sư hay người bảo lãnh, cứ bị bắt vào nhà giam là coi như mất đi nửa cái mạng. Hạ Thừa Tổ bây giờ coi như đã bị phế đi ―― cả hai chân tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lăn, còn bị mù một con mắt.

"Thừa Tổ, làm sao con lại ra nông nỗi này?" Hạ Đông Bằng kinh ngạc giãy dụa từ giường bệnh đứng lên, muốn cầm lấy tay con trai, lại bị Hạ Thừa Tổ không chút khách khí hất ra.

"Cha còn có mặt mũi hỏi tôi, không phải chính cha đã khiến tôi biến thành cái dạng này hay sao?" Ánh mắt Hạ Thừa Tổ tràn đầy hận thù, dữ dằn nhìn chằm chằm cha ruột của mình.

"Nếu không phải cha không nhận tôi, còn tống tôi vào tù, sao tôi có thể bị tàn phế như thế này? Cả đời tôi đã bị cha huỷ hoại hết rồi, cha có thấy vui không?" Hạ Thừa Tổ rít gào, ánh mắt oán độc làm Hạ Đông Bằng rét lạnh cả người.

Dù sao đây cũng là đứa con trai duy nhất, là huyết mạch của anh ta, Hạ Đông Bằng sao có thể không cảm thấy đau lòng. Nghe con trai chỉ trích, Hạ Đông Bằng không thể phản bác được câu nào. Con của anh ta phải chịu nhiều khổ sở như thế, quả thật là do người làm cha như anh ta đã sai.

Tống Đình đứng ở cạnh cửa, mắt lạnh nhìn đôi cha con trong phòng bệnh. Một người không ngừng chửi rủa, một người lại bối rối trầm mặc. Cô quan sát thật kỹ Hạ Đông Bằng, phát hiện người đàn ông này khác biệt hoàn toàn so với người đàn ông mà cô biết trước kia.

Dường như anh ta đã già đi rất nhiều, không còn hăng hái tràn đầy sức sống nữa. So với đứa con trai mười mấy tuổi kia, lần đầu tiên Tống Đình nhận thấy rõ ràng sự thật anh ta là một người đàn ông lớn hơn cô rất nhiều tuổi. Mà trải qua trận biến cố này, anh ta thậm chí còn có cả tóc trắng. Những thứ từng khiến cô động lòng có trên người anh ta đang dần dần biến mất.

Tống Đình bỗng nhiên cảm thấy thật nhàm chán, quay đầu bước đi.

Trong phòng bệnh, Hạ Thừa Tổ mắng chán rồi, Hạ Đông Bằng nhìn cửa phòng bệnh không có ai mới hỏi: "Sao con lại tới đây, mẹ con... Mộc Hương đâu?"

Hạ Thừa Tổ vừa nghe thấy tên Mộc Hương, gương mặt vừa mới bình tĩnh lại trở nên dữ tợn, giơ chiếc quải trượng cầm trên tay đánh về phía Hạ Đông Bằng, "Cha còn có mặt mũi nhắc đến con mụ tiện nhân đó!"

Hạ Đông Bằng nhướng mày, "Cô ấy làm sao?"

"Bà ta làm sao ấy à?" Hạ Thừa Tổ cười lạnh, "Cha kiếm cho tôi được bà mẹ kế tốt quá, đúng là một con đàn bà hèn hạ. Cha vừa mất, bà ta đã cuỗm hết tiền trong nhà bỏ đi, hoàn toàn mặc kệ sống chết của tôi. Ai biết có phải bà ta cầm tiền chạy theo đàn ông rồi hay không."

Hạ Đông Bằng sững sờ, thất thanh nói: "Làm sao có thể!" Mộc Hương là người phụ nữ hiền dịu như vậy, sao có thể phản bội anh ta?

Hạ Thừa Tổ: "Làm sao lại không, cha về quê mà hỏi thử xem, có ai là không biết chuyện này. Đến 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện