Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

"Tam tẩu."

Thủy Ngân đi ngang qua nơi ở của Cao Gia Nhạc lại bị cậu gọi lại. Cánh cổng mở rộng, Cao Gia Nhạc ngồi yên vị dưới dàn nho xanh, trước mặt bày một khung kính thiên văn cỡ lớn.

Tất nhiên là bộ kính thiên văn kia không thể nào so được với những loại được sản xuất sau này vào thời của Thủy Ngân, quá to, hình thức lại thua kém nhiều, giá đỡ nhìn qua có vẻ rất nặng. Tuy nhiên nhìn một màu đồng thau phủ kín, tràn ngập hơi thở lịch sử vẫn thật là đẹp mắt.

Cao Gia Nhạc vốn đang điều chỉnh bộ kính viễn vọng, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy, có chút cẩn trọng hỏi: "Tam tẩu có muốn ăn nho hay không?"

Bên cạnh Cao Gia Nhạc còn đặt một rổ nho lớn, Thủy Ngân đi qua, mở miệng nói: "Bão Ảnh nói với tôi là nho trong sân của cậu quá chua, không thể ăn được."

Cao Gia Nhạc bật cười, "Đây không phải là nho trong sân của em, là của cậu nhỏ đưa tới, rất ngọt."

Nói xong liền đi lấy cho Thuỷ Ngân một chiếc ghế tựa, di chuyển ghế đẩu đặt rổ nho đến trước mặt cô. Thủy Ngân nói câu cám ơn rồi ngồi xuống, nếm thử một trái nho. Quả nhiên là rất ngọt, hơn nữa còn giống như đã được ướp qua đá lạnh. Ăn vào trong miệng mát lạnh sảng khoái.

Ánh đèn trong sân hơi mờ, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng Thủy Ngân vẫn trông thấy Cao Gia Nhạc lặng lẽ cởi một cúc áo, hai cánh tay áo vốn được xắn lên cũng thả xuống che đi cánh tay.

"Hôm nay Gia Vân ăn vạ với mẹ, hại chị bị mắng, thật có lỗi quá." Đối với việc này Cao Gia Nhạc cứ canh cánh mãi trong lòng, vì vậy mới không nhịn được gọi người vào trong sân.

Thủy Ngân xoay xoay quả nho, "Cậu là người trẻ tuổi thích nói xin lỗi nhất mà tôi biết đấy."

"Hả? Ha ha ha thế sao, kỳ thật bình thường em không như vậy đâu." Trong bóng tối, Cao Gia Nhạc lại mặt chau mày ủ, ảo não một hồi, "Thực ra nhìn thấy Tam tẩu phải chịu nhiều thiệt thòi, em cảm giác rất áy náy."

Nói xong cậu phát giác cách nói không được đúng cho lắm, vội vàng bồi thêm một câu: "Tam ca không có ở nhà, em cũng nên quan tâm đến Tam tẩu hơn mà."

Càng nói càng thấy không ổn, Cao Gia Nhạc nghiêng đầu, dùng ngón tay gõ liên tục xuống chỗ ngồi, gõ rất khẽ, Thủy Ngân không nhìn thấy.

Cô co khuỷu tay lại tựa lưng vào ghế ngồi, giọng điệu bình thản, ở trong màn đêm không thấy rõ ánh mắt khuôn mặt nên dáng vẻ có chút dịu dàng, tựa như lúc bình thường cô nở nụ cười với người khác.

"Tôi đánh em gái của cậu mà có vẻ như cậu chẳng tức giận gì nhỉ?"

Giọng nói của Cao Gia Nhạc mang theo một chút phiền muộn, ngồi vào bên cạnh, "Thật ra trước kia Gia Vân không phải người như vậy, chỉ có điều bây giờ người trong nhà đều chiều theo con bé, không có ai quản, nên tính nết càng ngày càng sai lệch. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không sớm thì muộn cũng có một ngày con bé bị ngã một cái thật đau. Đợi đến lúc nó bị người khác bắt nạt, chẳng bằng để Tam tẩu dạy dỗ cho biết điều. Chí ít Tam tẩu ra tay sẽ có chừng mực."

Chợt nhớ tới dáng vẻ em gái bị bóng đập vào trán, ngồi khóc hu hu đến là thảm, Cao Gia Nhạc đột nhiên lại thấy buồn cười, "Nếu Tam tẩu cố tình muốn phạt Gia Vân thì con bé
đâu thể còn sức mà chạy đi kể tội nữa. Đều là người một nhà, Tam tẩu có thể dạy con bé biết khiêm tốn một chút, người anh trai vô dụng là em hoàn toàn đồng ý."

"Kỳ thật khi còn nhỏ em thường xuyên bắt nạt Gia Vân, con bé đặc biệt thích tìm cha mẹ làm nũng mách lẻo. Nghe cha mẹ răn dạy, em liền không vui. Lần sau lại tiếp tục bắt nạt con bé đến phát khóc. Nhưng trưởng thành rồi lại không nỡ làm gì con bé nữa."

"Tam tẩu, chị cũng có một cô em gái đúng không? Chị và em gái ở chung với nhau như thế nào? Chắc cũng giống như bọn em thôi nhỉ?"

Thủy Ngân nhớ tới một người, nhưng không phải Lâm Khỉ La mà là một người khác.

Tự dưng nhắc đến vấn đề này làm cô có chút trầm mặc. Mới đầu Cao Gia Nhạc chỉ là vô thức muốn nói nhiều thêm vài lời, tiện tìm hiểu biết được thêm một chút những việc liên quan đến cô; nhưng thấy cô phản ứng như vậy thì tức khắc luống cuống, lập tức thay đổi chủ đề, "À, cái kính viễn vọng này của em, ừm, nó là kính thiên văn, có thể ngắm sao được đấy. Em đã chỉnh xong hết rồi, Tam tẩu có muốn nhìn một chút hay không?"

Vừa nói vừa di chuyển ra khỏi chỗ ngồi, dáng vẻ như là mời cô nhanh chóng nhìn thử.

Thủy Ngân liền thuận thế đổi chủ đề, ngồi trước ống kính, "Cậu tự mình lắp ráp cái này phải không? Lúc trước tôi có nhìn thấy cậu chuẩn bị linh kiện."

Cao Gia Nhạc không ngồi xuống mà đứng chắp tay sau lưng, giống như bị phạt đứng ở một bên trả lời: "Vâng, em thích ngắm sao, từ trước đã có hứng thú đối với cái này rồi. Lúc còn ở bên Anh quốc với cậu thì thường xuyên đi xem bằng cái kính viễn vọng lớn nhất thành phố. Sau lại nhờ người mua giúp cho hai cái nhỏ hơn, một cái chính là cái này, cái còn lại đưa cho Tam ca."

"Em thường xuyên sử dụng nó, linh kiện cũng đổi rất nhiều lần, tự mình học được cách làm một vài linh kiện, thường xuyên tháo ra bảo dưỡng một chút."

Cậu cứ căng thẳng lại nói hơi nhiều, Thủy Ngân ngồi ở kia nhìn, cậu cũng không dám áp sát quá gần. Khoa tay múa chân một hồi sợ cô không thấy rõ liền tiến lên một bước giúp cô điều chỉnh lại ống kính, sau đó lại bước lui về, "Tam tẩu, chị nhìn cái này đi, đây là ngôi sao mà em thích nhất."

Thủy Ngân yên tĩnh nhìn xem, ừ một tiếng, "Là sao Mộc."

Cao Gia Nhạc lập tức cười vui vẻ, không tự chủ nhích tới gần, "Tam tẩu cũng biết ư? Em thấy rất ít người cảm thấy hứng thú đối với các vì sao. Em đã cho những người bạn khác nhìn, nhưng bọn họ chẳng phân biệt được những ngôi sao này khác nhau ở chỗ nào. Không ngờ Tam tẩu lại có thể nhận ra."

Khung kính được chỉnh dựa theo chiều cao của Cao Gia Nhạc, có hơi cao so với


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện