Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Cái thôn này cực kỳ vắng vẻ, gần như bị núi lớn san sát vây quanh ngăn cách, trong làng không có bất kỳ phương tiện giao thông gì. Ra khỏi thôn chỉ có đúng một con đường đất, mà cái trấn nhỏ gần nhất cũng cách đây rất xa, muốn đi phải tầm một ngày mới tới. Người trong thôn thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua bán vài thứ, mỗi lần đi phải mất đến hai ba ngày.

Thủy Ngân đi tới con đường đó, dừng ở ven đường cắt cỏ cho lợn. Nghĩ tới lọ thuốc trừ sâu tìm được, âm thầm suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.

Lưu Hương Tuyết là một đứa ngốc, lại còn an phận đã nhiều năm, bọn họ đã quen với việc ăn cơm cô nấu, sẽ không có đề phòng gì. Nhưng cô đã ngửi qua lọ thuốc trừ sâu này, mùi có hơi nặng. Những thứ bọn họ hay ăn đều rất nhạt nhẽo, không có mùi vị gì. Nếu bỏ thuốc vào trong đồ ăn sẽ dậy mùi rất rõ, bọn họ cũng không phải loại ngu ngốc; cho nên phải dùng thức ăn có mùi vị nặng để át đi thì may ra có thể.

Cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải thành công.

Thủy Ngân thẳng người, nhìn sang bên kia sông một chút. Trong làng sẽ có người đi bắt cá để cải thiện sinh hoạt. Bên bờ sông thỉnh thoảng sẽ dạt vào mấy con cá chết. Người trong thôn chả để ý nhiều đến vậy, dù cá chết có hơi bốc mùi cũng sẽ nhặt về ăn, không những thế còn coi nó không khác gì một món ăn ngon.

Nếu có cá chết bốc mùi, bản thân nó đã có mùi lạ rồi thì sẽ dễ hành động hơn nhiều. Đến lúc đó chẳng cần thả quá nhiều thuốc, không đến mức ăn một cái lăn ra chết, chỉ cần bọn họ ngất đi hay nôn mửa, không có sức lực để chống trả là được rồi.

Trên mặt Thủy Ngân vẫn là cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của Lưu Hương Tuyết, ngồi xổm bên bờ sông, nghĩ thầm trong bụng. Nếu không tìm thấy cá chết, có lẽ phải tới hồ nước gần đây bắt mấy con cá nhỏ, loại dài cỡ ngón tay về hầm lấy nước dùng, nói không chừng cũng có thể thực hiện...

"Ê, đồ ngốc kia!"

Trên đường có người đi qua, hướng về phía cô gào to trêu ghẹo. Thủy Ngân vùi đầu cắt cỏ, giả bộ không nghe thấy.

Người kia nhặt quả gai nhỏ ven đường ném vào sau lưng Thủy Ngân, "Đồ ngốc, ê ê, nhìn đây này!"

Thủy Ngân vẫn không để ý đến, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, người kia cõng đòn gánh, gánh cái sọt đi qua. Thủy Ngân đợi đến khi tiếng bước chân đi xa, con dao nắm trong tay mới chậm rãi buông lỏng xuống.

Cỏ nấu cho lợn đã cắt đủ, Thủy Ngân quyết định ra bờ sông nhìn xem, coi có tìm được con cá chết nào dạt vào bờ hay không. Đi ngang qua phía sau chuồng trâu của một gia đình, Thủy Ngân thấy bên trong cửa sổ của chuồng trâu có một người đang đứng, ánh mắt âm u nhìn cô chằm chằm.

Người điên ở trong thôn này không chỉ có một mình Lưu Hương Tuyết, người phụ nữ bị nhốt trong chuồng trâu kia cũng là một kẻ điên. Chỉ có điều không biết cô ta được bán đến đây hay là được gả tới từ làng bên.

Tại kịch bản ở trong đầu Thuỷ Ngân, người này hoàn toàn khác biệt với Lưu Hương Tuyết. Lưu Hương Tuyết trở thành một người mẹ vĩ đại, mà người phụ nữ đến cái tên cũng không có này,
từ đầu đến cuối chưa khi nào từ bỏ ý định chạy trốn. Cuối cùng cũng bởi vì chạy trốn mà ngã từ vách núi xuống chết.

"Đến con cũng sinh ra được mấy đứa rồi mà vẫn còn muốn trốn, chết là đáng đời!" Đây chính là phản ứng của những người trong thôn sau khi người phụ nữ kia chết. Trong suy nghĩ của bọn họ, phụ nữ ở bên ngoài tới nơi đây, chỉ cần sinh con ra xong sẽ không chạy trốn nữa. Đó mới là những người phụ nữ bình thường.

Còn người không muốn sống yên ổn, suốt ngày tìm cách chạy trốn nhất định là loại không bình thường, là kẻ điên, phải bị nhốt lại.

Gia đình này có nuôi chó, con chó kia thường xuyên chạy tới chạy lui trên đường, không cần dùng đến dây xích. Mà sợi xích đó được dành để dùng ở trên người phụ nữ bên trong chuồng trâu ấy.

Thủy Ngân đi ngang qua chuồng trâu, người phụ nữ kia cũng đưa mắt nhìn. Cô ta bị câm, không biết nói chuyện, ánh mắt lúc nhìn người khác rất đáng sợ.

【 So với cô ta thì cuộc sống của Lưu Hương Tuyết tốt hơn rất nhiều rồi. Người nhà họ Lưu đối xử với cô không đến nỗi, cô nên biết ơn họ, đừng làm ra mấy hành động phí công phí sức nữa 】

【 Nhìn kết cục của cô ta đi, chẳng lẽ cô cũng muốn giống như cô ta hay sao? 】

Thủy Ngân ở bờ sông đi một vòng, không tìm được cái gì. Cô xách nửa giỏ đựng cỏ cho lợn trở về, quả nhiên bị bà già kia giận dữ mắng cho một trận. Nhưng kẻ ngốc thì biết làm cách nào, Thủy Ngân giả bộ nghe không hiểu, khúm núm ngồi ở dưới lò nhóm lửa.

Đến lúc ăn cơm buổi trưa, lão nhị đột nhiên nói muốn lên trấn mua ít đồ. Thủy Ngân ngồi một bên ăn khoai lang có hơi khựng lại. Cô không biết hắn ta chuẩn bị đi ra ngoài, nếu hắn thật sự đi thì phải ba ngày sau mới trở về. Chẳng lẽ cô cũng phải mất ba ngày nữa mới thực hiện được kế hoạch của mình hay sao?

Nhưng cô không muốn đợi lâu thêm nữa, lửa giận trong lồng ngực có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào.

Tối hôm đó Thủy Ngân nằm trên chiếc giường rơm rạ đơn sơ lật qua lật lại hồi lâu. Cái chăn mỏng đã biến thành màu đen sì hôi thối đắp trên người không có một chút ấm áp.

Tờ mờ ngày hôm sau, quả nhiên lão nhị dậy thật sớm đi ra ngoài. Thủy Ngân cũng phải dậy sớm như vậy, cô phải đi tưới phân cho ruộng rau.

Ruộng rau kia nằm ngay bên cạnh con đường đi lên trấn, Thủy Ngân nhìn thấy lão nhị đi tới từ xa. Lúc đi ngang qua cô, hắn ta ngừng lại, liếc mắt nhìn hai bên một chút, thình lình thả bình nước với túi đựng thức ăn xuống. Vừa cởi dây thắt lưng quần, vừa đi về phía Thủy Ngân bên trong vườn rau.

Hiện tại lão nhị nhà họ Lưu hơn ba mươi tuổi, bởi vì nhà quá nghèo không mua nổi thêm một người phụ nữ nữa, cho nên hắn ta phải dùng chung vợ với anh trai. Căn


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện