Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Đống rác chất thành núi hôi thối ngập trời, thi thể động vật thối rữa, rau củ hoa quả mốc meo, đủ các loại túi nhựa giấy vệ sinh đã qua sử dụng... Mỗi một loại rác rưởi đều đang phát tán ra mùi thối đặc trưng của chính mình.

Lúc trước Thuỷ Ngân chưa từng những nơi như thế này. Sau khi cô thoát khỏi gia đình, bắt đầu tự lo cho cuộc sống thì chưa bao giờ bạc đãi bản thân về mặt vật chất, hưởng thụ cuộc sống đầy đủ lại thoải mái dễ chịu. Nhưng bây giờ, qua một khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi, cô đã có thể quen với mùi thối của nơi này rồi.

Chỉ cần có mục tiêu đặt trước mắt, vì đạt được mục tiêu ấy, không cần biết thế nào cô luôn luôn kiên trì thực hiện. Thủy Ngân xưa nay đã vậy.

Thời điểm người phụ nữ đi bãi rác nhặt nhạnh, cô đều đi theo, tranh thủ tìm kiếm những thứ mình cần. Bà ta cũng chẳng quản cô nhặt cái gì, phần lớn thời gian đều giống như chết lặng.

Sau mấy ngày tìm kiếm, rốt cuộc Thủy Ngân cũng tìm được thứ mình muốn ―― một cuộn màng bọc thực phẩm chưa dùng hết.

Trừ cái đó ra, cô còn tìm thấy một số vật linh tinh khác. Tuy không nhất định cần dùng đến, nhưng cô đều mang về cất giấu thật kỹ.

Sự hạn chế mà Hệ thống tạo ra cho cô đúng là không tệ. Hiện tại cô chỉ là đứa nhóc yếu ớt, đi mấy bước là thở dốc; chỉ có thể bưng nổi những vật có trọng lượng bằng chén nước mà thôi. Với cái sức lực này thì dù có cho cô một cây đao, cô cũng không chém chết được gã đàn ông kia. Đã yếu như vậy, nếu cô không nghĩ cách để đối phương không còn năng lực phản kháng thì khẳng định cô sẽ bị hắn ta khống chế ngược lại.

Vì thế, cô còn cần chờ đợi một thời cơ hành động tuyệt đối không có sơ hở.

Gã đàn ông vẫn hàng ngày ra ngoài đi loanh quanh như cũ. Cũng không biết hắn ta ở bên ngoài làm cái gì, Thủy Ngân chỉ biết hắn mặc bộ quần áo dày nhất, cầm toàn bộ tiền của gia đình, thỉnh thoảng mồm đầy mùi rượu thịt trở về. Đối lập hoàn toàn với phụ nữ, trẻ em gầy gò vàng vọt trong nhà.

Nếu vẫn còn nhớ, hắn sẽ mang một ít cơm thừa canh cặn về theo, còn không nhớ đến thì chẳng có cái gì, mấy đứa bé chỉ có thể uống một bụng nước rồi đi ngủ. Gã đàn ông cũng không quá quan tâm đến mấy đứa con này, sau lần hắn có ý đồ với chị cả bị người phụ nữ ngăn lại thì không ra tay thêm lần nào nữa, tựa như việc này chưa từng xảy ra.

Chỉ có điều, thỉnh thoảng Thủy Ngân sẽ nhìn thấy gã đàn ông dùng một loại ánh mắt cực kỳ buồn nôn mà nhìn ba đứa con gái là các cô đang co rúm ở trong góc. Chị cả đối diện với ánh mắt kia càng thêm sợ hãi, chị hai bảy tuổi thì ngây thơ hơn, cô bé chưa hiểu rõ chuyện này.

Cơ hội mà Thuỷ Ngân chờ đợi đến vào một tháng sau đó.

Ngày hôm ấy, gã đàn ông về nhà thật sớm, dường như tâm trạng không tệ. Thủy Ngân ngửi được trên người hắn ta có mùi rượu. Như thường lệ, sau khi đè người phụ nữ kia làm loại chuyện đó xong thì nằm lăn ra ngáy o o, ngủ rất ngon.

Sau khi gã đàn ông kia ngủ, người phụ nữ muốn ra ngoài nhặt ve chai, để lại chị cả ở nhà chăm sóc
em út. Có vẻ như bà ta đã quên mất chuyện lúc trước gã đàn ông đã làm với chị cả.

Hoặc cũng có thể bà ta nhớ rõ, nhưng lại không có cách nào, việc cần phải sinh tồn đã tiêu tốn hết sức lực và đầu óc của bà ta rồi. Có một số việc bà ta cho rằng không nhìn thấy thì có thể coi như nó không tồn tại.

Lần này Thủy Ngân không đi theo, cô nằm ở trên giường giả bộ thân thể không thoải mái, chỉ có chị hai đi với người phụ nữ ra ngoài.

Chị cả sợ hãi gã đàn ông, đặt bé trai ở bên em ba, còn mình đi ra đằng sau nấu nước.

Bên trong túp lều an tĩnh, Thủy Ngân lặng lẽ đứng lên, đi đến bên người gã đàn ông, thăm dò mấy lần, phát hiện quả thực hắn ta ngủ say như chết. Lúc này cô mới lấy những thứ mình giấu thật kỹ ra.

Cô dùng sợi dây câu nhẹ nhàng quấn quanh tay của gã đàn ông, luồn lộn xộn qua chân giường. Bởi vì không có sức lực, cho nên chỉ buộc một nút thắt nhỏ. Cô buộc không quá chắc, nhưng quấn nhiều vòng như vậy cũng đủ để hắn ta không cách nào gỡ được hai tay trong một thời gian ngắn.

Làm xong cái này, cô mới cầm lấy cuộn màng bọc thực phẩm.

Động tác của cô vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng, tỉ mỉ quấn màng bọc thực phẩm quanh đầu gã đàn ông.

Bọc một lớp lại một lớp, kín như bưng không có kẽ hở.

Màng mỏng nhưng độ bám dính rất mạnh ngăn cản không khí, thậm chí gã đàn ông còn không mở nổi mắt, giữa cơn ngủ bị ngạt thở đột nhiên tỉnh lại, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Thủy Ngân dùng đôi tay nhỏ bẩn thỉu áp lên mặt hắn, ôm chặt cái đầu được bao kín bởi màng bọc thực phẩm của hắn vào trong ngực. Gã đàn ông chỉ biết giãy giụa như một con chó con bất lực, cái đầu ở trong ngực cô ngọ nguậy một hồi rồi bất động.

Loảng xoảng ――

Thủy Ngân quay đầu, nhìn thấy chị cả đang trợn to mắt đứng ở ngoài cửa. Hai mắt mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, đứng im tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời. Kể cả bị nước nóng bắn vào chân, chị cả cũng không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái đầu mà Thuỷ Ngân đang giữ chặt.

Thân thể nho nhỏ của Thủy Ngân ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn kỹ gã đàn ông đã không còn nhúc nhích.

Cô không vội gỡ mấy lớp màng mỏng bao quanh đầu hắn ta ra, mà trước hết quan sát thật kỹ một lượt, còn sờ lên cổ hắn, xác nhận hắn thực sự đã chết, lúc này mới buông tay.

Sợi dây câu quấn quá nhiều vòng, cô không cởi hết được, đành cầm cái dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn đề phòng có bất trắc ra để cắt dây, thu lại gọn gàng. Cuối cùng, cô mới gỡ tấm màng bọc thực phẩm ra, vo lại một cục. Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì về lại vị trí ngủ của mình ở trên giường.

Người phụ nữ chẳng có sức sống kia rã rời trở về nhà, làm chị cả đang ngồi ngẩn người nhảy dựng lên như


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện