Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Nghiêm Thường Sơn là một bác sĩ, khí chất nho nhã. Vợ của anh ta làm trong ngành bất động sản, là một người phụ nữ có sự nghiệp, so với tính cách ôn hoà của chồng thì có vẻ mạnh mẽ hơn. Bởi vì con gái chẳng may qua đời mà hai vợ chồng không muốn ở lại chỗ ở thương tâm cũ nữa, mới chuyển tới nơi này.

Do cũng từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất con, ba Đường mẹ Đường tiếp nhận đôi vợ chồng hàng xóm này rất nhanh. Mà cách đối nhân xử thế của Nghiêm Thường Sơn và cô vợ Lộ Uyển đều vô cùng chu đáo, rất khó khiến người khác sinh ra ác cảm.

Ngay đến Thủy Ngân cũng không thể không thừa nhận, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quả thực Nghiêm Thường Sơn cực kỳ am hiểu việc giả vờ giả vịt.

Trong kịch bản gốc, Nghiêm Thường Sơn quyết định nhận nuôi Dao Hân. Ban đầu đối xử với cô bé vô cùng tốt, đợi sau khi Dao Hân không còn đề phòng, chân tình tiếp nhận anh ta thì anh ta mới lộ ra bộ mặt thật. Không chỉ xâm phạm một cô bé mới chỉ có mười tuổi mà còn thường xuyên dùng cách xử phạt thân xác cô bé để đạt được khoái cảm.

Ở trước mặt vợ và người ngoài, anh ta luôn luôn bao dung tất cả những tính xấu của Dao Hân. Nhưng những lúc không có ai để ý, anh ta gần như đã khống chế được thân thể và tư tưởng của cô bé.

Anh ta nói với Dao Hân rất nhiều lời yêu thương, đồng thời cũng dùng dao gây ra không ít vết thương sau lưng cô bé. Anh ta không cho phép cô bé làm bất cứ chuyện gì mà anh ta không thích, không cho phép cô bé tiếp xúc với những bé trai khác; dùng lời nói để phá huỷ sự tự tin và kiêu ngạo của cô bé, dùng hành động để khơi lên sự sợ hãi sâu nhất trong tâm hồn.

Trải qua nhiều năm như vậy, dưới sự khống chế của anh ta, Dao Hân bị đè nén đến vặn vẹo, không có cuộc sống của chính mình, nhưng không ai có thể cứu được cô. Trong mắt của tất cả mọi người, Nghiêm Thường Sơn vẫn luôn là một người cha tốt đúng tiêu chuẩn, mà Dao Hân lại là một cô con gái nuôi xấu tính đã không hiểu thế nào là biết ơn, còn thường xuyên nổi điên phá phách.

Đến tận cuối cùng, khi Dao Hân hoàn toàn phát điên, người khác cũng chỉ biết cảm thán rằng: Đã có một người cha nuôi như Nghiêm Thường hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta mà cô ta lại có tính cách vặn vẹo như vậy, không biết học thói xấu từ đâu ra.

"Tuổi của con gái tôi cũng không kém Dao Hân là bao, nhìn thấy con bé giống như tôi đang nhìn thấy con gái mình vậy." Những lúc Nghiêm Thường Sơn sang nhà họ Đường thăm hỏi, luôn từ ái nhìn Dao Hân một hồi rồi đưa một miếng bánh gato nhỏ vừa mang sang cho cô bé, ấm giọng nói: "Dao Hân cùng ăn bánh kem với em gái đi, trước kia con gái của chú thích ăn loại bánh gato này nhất đấy."

Ánh mắt từ ái đến vậy, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng anh ta thực sự yêu mến đứa nhỏ trước mặt. Mẹ Đường có chút đa sầu đa cảm vỗ vỗ Dao Hân kêu cô bé tiến lên, "Mau cảm ơn chú đi con."

Dao Hân ngượng ngùng chớp đôi mắt to, nở một nụ cười xán lạn với Nghiêm Thường Sơn, "Con cám ơn chú."

Nghiêm Thường Sơn dường như có chút không khống chế không nổi, đưa tay lên sờ đầu cô bé, thấp giọng khen ngợi: "Ngoan quá."

Thủy Ngân vẫn luôn ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, nhìn thấy cảnh này, cô nhanh chóng nhìn phản ứng của những người khác một lượt. Trên mặt ba Đường mẹ Đường đều là sự cảm thông thấu hiểu ―― bọn họ còn tưởng rằng Nghiêm Thường Sơn đang tưởng
nhớ tới cô con gái mất sớm của mình ấy chứ.

Nhưng theo Thủy Ngân thấy sự kích động mà Nghiêm Thường Sơn vô tình lộ ra kia căn bản không phải là đang cưỡng chế khổ sở. Có lẽ ba Đường mẹ Đường không hề chú ý tới, lúc vừa vào cửa Nghiêm Thường Sơn đã vô thức đưa mắt đi tìm Dao Hân, ánh mắt đó quá mức nóng bỏng. Còn hiện tại, khi anh ta sờ đầu Dao Hân, ngón tay cái gần như vô ý cọ cọ trên trán của cô bé một chút.

Chỉ có Thủy Ngân là phát giác được một xíu bất thường đó.

Không thể không nói khả năng lừa gạt bởi vẻ bề ngoài thực sự rất mạnh. Nếu không phải do cô đã biết trước kịch bản thì e rằng cũng không thể phát hiện ra có gì không đúng.

Dao Hân bưng miếng bánh gato nhỏ, vui tươi hớn hở chạy đến chia cho em gái, chạm trán với cô rồi nói: "Chú Nghiêm cũng thật quá đáng thương. Mấy ngày hôm nay đến chơi đều mua quà cho chúng ta, có chú ấy làm ba nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Thủy Ngân nhìn vẻ ngây thơ hồn nhiên không hề có chút lo lắng nào của cô nhóc, đưa tay lên bóp hai má cô bé một cái.

Dao Hân vừa há miệng ra định ăn bánh gato: "?"

Thủy Ngân: "Chị nghe cho kỹ đây, cách xa chú Nghiêm ra một chút, tuyệt đối không được nói chuyện một mình cùng với chú ấy."

Dao Hân khó hiểu: "Hả, vì sao lại thế? Em bóp mặt chị làm gì?"

Thủy Ngân: "Có nghe thấy em nói chưa?"

Dưới sự uy nghiêm của em gái, mặc dù Dao Hân không hiểu vì sao vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ."

Thủy Ngân nhìn cái kiểu đó là biết cô nhóc ngốc nghếch này không nghe lọt tai cái gì rồi. Cô nghĩ nghĩ rồi đổi cách nói: "Em không thích chú ta, chị là chị của em, phải về cùng phe với em. Cho nên chị cũng phải không thích chú ta giống em, cách xa ra. Nếu không em sẽ không thích chị, không để ý đến chị nữa."

Dao Hân nghe xong thì giật mình, sao có thể được chứ, cô bé là người thân nhất của em gái cơ mà! So với một chú gì đó lạ lẫm mới gặp mấy lần thì đương nhiên phải chọn em gái rồi!

Cô bé gật đầu thật mạnh, dường như muốn thể hiện quyết tâm của bản thân, "Chị cũng không thích, chị với em là một phe!"

Dao Hân nói xong còn rất có ý thức hành động, nhìn thoáng qua bánh kem trên tay rồi nói, "Vậy chúng ta không ăn bánh kem của chú ấy nữa!"

Thủy Ngân: "Đúng rồi, chị phải nhớ kỹ, về sau cũng không được ăn những thứ mà chú ấy cho."

Tạm thời giải quyết xong ở phía Dao Hân, Thủy Ngân bắt đầu cân nhắc xem nên xử lý chuyện này như thế nào, cũng có chút khó giải quyết. Thứ nhất, hiện tại cô mới bảy tuổi, có rất nhiều chuyện không thể làm được. Thứ hai, Nghiêm Thường Sơn cũng không phải dạng dễ đối phó gì.

Đầu tiên đối với trường hợp này, sử dụng pháp luật căn bản là vô dụng. Nếu Nghiêm Thường Sơn còn chưa ra tay với Dao Hân, chưa tạo thành tổn thương cho cô bé thì khả năng bị xử phạt là không có. Mà dù có bị phạt đi chăng nữa thì hình phạt cũng rất nhẹ. Chỉ có thể bị phạt nặng trong tình huống đứa bé bị thật sự bị xâm hại. Đương nhiên Thủy Ngân sẽ không để cho việc đó phát sinh trước mắt mình.

Thế nhưng chỉ có làm trộm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện