Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Thắng thúc ngồi trên quán rượu nhìn Triệu Đoan Trạch ở dưới lầu rời đi, nụ cười hiền lành luôn thường trực trên mặt hiện đã đổi thành cười lạnh.

Mã Tam chốc đầu ở phòng sát bên cạnh chạy sang, lập tức hỏi lão ta: "Thắng đại gia, sao rồi? Đã thăm dò được hiện tại anh trai và chị dâu của tôi như thế nào chưa?"

Thắng thúc hừ một tiếng, "Không ngờ thằng nhóc Triệu Đoan Trạch này lại vô dụng đến vậy. Nói dối cũng không xong, đã bị Triệu lão gia biết chuyện rồi. Bây giờ Mã Đại và vợ của nó đều bị giam giữ trong nhà họ Triệu, sợ là không cứu ra được."

Mã Tam chốc đầu cuống quýt lên, chạy tới trước mặt Thắng thúc, "Như vậy sao được, chúng ta đã bàn bạc hết rồi..."

"Ai bàn bạc với mày!" Thắng thúc ngắt lời hắn ta, tức giận nói: "Lá gan của chúng mày càng lúc càng lớn nhỉ, tiểu thư của nhà họ Triệu cũng dám bắt cóc. Mà bắt rồi thì thôi đi, nhanh chóng bán xa một chút đừng để người nhà họ tìm thấy là được. Chúng mày thì hay rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này, có mỗi một con nhóc cũng trông không cẩn thận, để cho nó chạy trốn. Hiện tại sự việc ra nông nỗi này lại muốn tới nhờ tao che chở."

Mã Tam nghẹn họng, trên mặt run rẩy, "Bọn tôi đâu biết đó là tiểu thư của nhà họ Triệu. Người cũng đã trói chặt lắm rồi, mới đầu rất ổn thoả, không biết là kẻ nào thích xen vào việc của người khác cứu nó đi, còn giết Nhị ca của tôi!"

Lúc Mã Tam trở về chỉ thấy Nhị ca vừa tắt thở, không biết là người nào ra tay, nhưng khẳng định không thể nào là một con nhóc được. Nói không chừng là kẻ nào đó đi ngang qua thuận tay giết Nhị ca, rồi cứu con nhóc kia ra. Bọn họ không dám ở lại lâu thêm, sợ không bao lâu nữa sẽ có người tìm đến, thu dọn đồ đạc rồi mang theo thi thể của Nhị ca vội vàng bỏ chạy.

Suốt một năm này, bọn họ cũng sống không dễ chịu. Triệu lão gia ghi hận bọn họ, sai người đi khắp nơi tìm kiếm, khiến cho bọn họ không thể đến những nơi bọn họ vẫn thường đi, chỉ có thể không ngừng ẩn núp, đến công việc làm ăn cũng không thể làm tiếp được. Chỉ cần nghĩ tới đây, Mã Tam đã hận đến nghiến răng.

"Được rồi được rồi." Thắng thúc lười phải nghe hắn ta lải nhải, ứng phó qua loa: "Để ta nghĩ biện pháp."

Giữa lão và anh em nhà họ Mã làm công việc mua bán đã quen, bí mật có chút quan hệ. Trước khi việc này xảy ra, lão làm quen được với Triệu Đoan Trạch, đã chuẩn bị lên kế hoạch gài bẫy. Về sau anh em nhà họ Mã lại vô tình bắt cóc phải em gái của Triệu Đoan Trạch, khiến cho Triệu lão gia sai người đi tìm kiếm khắp nơi, bọn chúng mới tìm đến địa bàn của lão nhờ lão hỗ trợ.

Thắng thúc nghĩ, có thể dễ dàng thu lợi được cả hai đầu; cho nên một bên đồng ý giúp đỡ Triệu Đoan Trạch tìm người, một bên lại giúp anh em nhà họ Mã che dấu hành tung, để
bọn chúng trốn ở trong sòng bạc của mình.

Triệu Đoan Trạch còn trẻ tuổi, chỉ là một Đại thiếu gia từ nhỏ chưa phải chịu khổ cực gì, rất dễ bị lừa. Thắng thúc giả bộ giúp cậu tìm người, để cậu càng ngày càng tin tưởng lão, còn thuận tiện lấy tiền của cậu bỏ vào trong túi. Mãi đến lúc việc này không thể kéo dài thêm được nữa, tiền cũng đã bòn rút được kha khá rồi, Thắng thúc mới chuẩn bị kết hợp với anh em nhà họ Mã diễn cho Triệu Đoan Trạch xem một vở kịch.

Lừa gạt người cũng phải có độ co giãn thích hợp, dù sao cái thân phận Đại thiếu gia của nhà họ Triệu này, ngày sau còn có thật nhiều cơ hội moi móc tiền.

Thắng thúc đã tính toán kỹ, chỉ để Mã Đại cùng vợ của hắn giả bộ đáng thương, còn lão nói với Triệu Đoan Trạch là để lão giúp đỡ xử lý người. Đến lúc đó lão sẽ lừa gạt thằng nhóc kia nói người đã chết đuối ở dưới sông, rồi kêu đám người Mã Đại chuyển sang chỗ khác tiếp tục làm việc là xong. Thắng thúc đã nắm chắc tính tình của Triệu Đoan Trạch, thầm nghĩ phải hết sức cẩn thận, ai ngờ cuối cùng lại bị thất thủ, thua dưới sự càn quấy đòi hỏi của một đứa nhóc con.

Mã Tam cũng không ngốc, nhận ra được sự qua loa trong giọng nói của Thắng thúc, gương mặt vốn đã dữ tợn của hắn run lên một cái, lộ ra vẻ hung thần sát ác khi bị bức đến đường cùng, lớn tiếng nói: "Thắng đại gia, ngài cũng không thể đi tới nửa đường rồi buông tay như vậy. Nếu ngài không nghĩ cách cứu anh trai và chị dâu của tôi, chẳng may bọn họ nghĩ quẩn thật sự khai ra ngài thì sao. Đến lúc đấy chẳng ai trong chúng ta có thể sống yên ổn được!"

Thắng thúc khựng lại, cười cười rót cho hắn ta một ly rượu, dùng sức vỗ vai của hắn, "Xem cậu nói cái gì kìa, ta với Mã Đại quen biết nhau đã bao nhiêu năm, có thể không giúp đỡ được hay sao? Mấy ngày tới cậu cứ yên tâm đi, việc này có khó xử lý đến mấy ta cũng sẽ giúp giải quyết ổn thoả."

"Đến đây nào, uống hết ly rượu này, anh em với nhau đừng để anh hưởng đến tình cảm."

Mã Tam thấy Thắng thúc cũng biết sợ, lúc này mới biết điều trở lại, trưng ra một khuôn mặt tươi cười bưng rượu lên kính lão, "Là vừa nãy tiểu đệ buột miệng nói chưa kịp suy nghĩ, tiểu đệ bồi tội với ngài, tự phạt một chén."

...

"Thằng Mã Tam này đầu óc không khôn ngoan như anh trai và chị dâu của nó, nhưng càng lại loại lỗ mãng xúc động như vậy, nếu thực sự bị ép buộc thì không biết sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn gì." Thắng thúc cầm tẩu thuốc của mình gõ gõ lên mặt bàn, sau một hồi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện