Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

La Ức đã sớm rời khỏi khán phòng để đi ra ngoài chuẩn bị. Anh ta dẫn theo hai người tới rừng cây nhỏ mà La Niệm nhắc tới chờ sẵn. Lúc loa phát thanh của trường phát đoạn băng ghi âm, anh ta đang nói với hai người kia: "Đợi lát nữa hành động thì tay chân phải nhanh nhẹn một chút, đừng để nữ sinh nhỏ kêu cứu gọi người đến..."

Loa trong sân đột nhiên phát ra giọng nói của cha anh ta, lại còn đúng lúc anh ta đang âm mưu làm chuyện xấu, khiến cho La Ức giật nảy mình. Tâm trạng hốt hoảng quay đầu nhìn ngó xung quanh, nhưng rất nhanh anh ta liền nghe rõ nội dung đang được phát trên loa kia.

Người còn lại nói chuyện với cha anh ta là Vân Tình Không. Vừa rồi ở dưới khán đài còn cảm thấy giọng của tiểu mỹ nhân này nghe thật êm tai, trong lòng âm thầm nôn nóng nghĩ chờ lúc sau làm việc đó mà kêu lên khẳng định càng cảm thấy hưng phấn hơn. Nhưng là hiện tại... La Ức tối sầm mặt lại.

Anh ta hành động có chút phóng đãng, nhưng không phải là kẻ ngu. Lời nói rõ ràng bày ra trước mắt như vậy, sao có thể không biết là đang xảy ra chuyện gì. Hoá ra Vân Tình Không mới là em gái ruột của anh ta, còn người mà anh ta gọi là em gái mười mấy năm La Niệm lại không có máu mủ gì?

Hai người tới trợ giúp kia không nắm rõ được tình hình, nghe thấy đoạn ghi âm kia cũng chẳng hiểu ra sao, thấy vẻ mặt La Ức càng lúc càng khó coi liền hỏi: "Anh Ức, có chuyện gì thế, chúng ta còn chờ người nữa không?"

La Ức đột nhiên bạo phát chửi một tiếng: "Chờ cái rắm! Cút!" Sau đó nổi giận đùng đùng, quay đầu trở về.

Đáng tiếc anh ta quay lại quá muộn, những người có trong khán phòng đã giải tán gần hết. Từng nhóm người tốp năm tốp ba bước ra ngoài, tất cả đều đang thảo luận về trò hay vừa mới diễn ra khi nãy. Mặc dù chuyện như vậy không phải là chưa từng nghe nói qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái trực tiếp chọc thủng, công khai ra trước mặt tất cả mọi người. Thật lâu sau này ai cũng có chuyện để nhắc đến rồi.

"Tính tình của đứa bé kia cũng thật mạnh mẽ."

"Đúng thế, bây giờ đã náo loạn đến mức này, không cần biết là mẹ nuôi hay cha ruột, chỉ sợ về sau không người nào nuôi con bé nữa. Tương lai biết làm sao đây?"

"Bà lo cái gì, không nghe cô bé đó vừa mới nói, không muốn ở cùng bất kỳ một ai, chỉ muốn sống một mình thôi đấy ư. Đứa nhỏ giỏi giang như vậy chẳng lẽ lại không tự nuôi sống được chính mình nữa chắc? Ở thời của chúng ta ấy à, mới mười sáu tuổi chả đẻ con luôn rồi còn gì."

"Này, sao bà có thể nói thế, đứa bé ở thời đại này có thể so với lúc trước được hay sao?"

Có người lên tiếng thương lượng: "Nếu cô bé này thực sự muốn chuẩn bị ra ngoài sống một mình, chi bằng chúng ta quyên góp chút tiền đi. Cũng không thể cứ thế trơ mắt ra nhìn cô bé bị đám người thân lòng dạ hiểm độc kia bức chết được."

Đương nhiên cũng có người nói Vân Bình thật đáng thương, La Niệm thật đáng thương, thậm chí La tiên sinh bị con gái xé nát mặt mũi ra như thế cũng thật đáng thương.

La Ức xuyên qua những tiếng bàn luận ầm ĩ này tiến vào bên trong, nhìn thấy cha ruột của mình sắc mặt khó coi đứng đó nói chuyện với thư ký, La Niệm đứng ở một bên ngơ ngác không có biểu cảm gì.

"Ba! Chuyện gì xảy ra thế? Vừa rồi trên loa phát thanh là chuyện gì xảy ra? Ba nói Vân Tình Không là em gái ruột của con? Thế còn La Niệm thì sao?"

La tiên sinh căn bản không tâm tư để ý đến anh ta, mở miệng liền nói: "Câm miệng lại, đừng làm phiền!"

La Ức quay sang nhìn La Niệm, thấy cô ta đảo mắt, né tránh ánh mắt của anh ta, đột nhiên hiểu rõ điều gì, sắc mặt càng thêm đáng sợ chất vấn, "Sao em lại có vẻ mặt này, mau nói với anh, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Hai người chung sống với nhau hơn chục năm, La Ức nhìn phản ứng này là biết cô ta đang chột dạ. Anh ta đột nhiên lên cơn, túm lấy cổ áo La Niệm quát: "Nói mau!" Chỉ cần nghĩ đến chuyện nếu như không có việc này xảy ra, nói không chừng hiện tại anh ta đã cùng em gái ruột của mình... La Ức lại cảm thấy phẫn nộ lẫn buồn nôn.

Vân Bình ở một bên, hai mắt đã khóc đến sưng đỏ, thấy thế liền tiến lên lắp bắp nói: "Có chuyện gì từ từ mà nói."

La Ức trừng bà một chút, "Bà là cái thứ gì?"

Thủy Ngân đứng ở một bên khác, vây xung quanh đều là học sinh của lớp một, còn có vài vị giáo viên. Hạ Sở Bình cũng ở trong số đó. Mấy vị phụ huynh muốn dẫn con của mình về, nhưng lại không ai chịu đi, tất cả đều đứng ở nơi đó nói chuyện.

"Lớp trưởng, về sau cậu phải làm sao bây giờ?"

"Đúng đó, vừa rồi cậu nói như vậy đã chọc tức La tiên sinh kia rồi, bọn họ có thể tìm cậu gây phiền phức hay không? Cậu tuyệt đối đừng đi theo bọn họ nhé, ai biết bọn họ dẫn cậu đi xong trở về sẽ làm cái gì, nhỡ đâu sẽ đánh cậu, không cho cậu đi học tiếp nữa thì sao?"

"Hay là về nhà mình đi, cậu ở tạm nhà mình trước đã." Lời này là Tưởng Mộng nói.

Thủy Ngân cười đưa mắt nhìn bọn họ. Cô đã từng ở trong trường cấp ba nhận lấy sự ác ý và sự đối xử tồi tệ nhất; nhưng ở cấp ba của thế giới này, cô lại nhận được sự quan tâm tốt đẹp nhất. Có lúc, cái tốt cái xấu thực sự không có cách nào phân biệt được rõ ràng. Đại khái là không cần biết đến tốt xấu đúng sai, chỉ có lập trường và suy nghĩ khác biệt mà thôi.

Thuỷ Ngân vỗ tay hai lần, để các bạn học yên tĩnh, "Đừng lo lắng cho mình, mình đã chuẩn bị phòng trọ trước rồi. Tiền thưởng thi đua cộng thêm tiền công làm gia sư vẫn đủ cho mình sử dụng, mình cũng sẽ tiếp tục đi học, tất cả vẫn giống như trước kia."

Hạ Sở Bình đứng bên người cô, khẽ cau mày. Anh ta tự cảm thấy mình là người lớn, không giống những đứa trẻ vẫn còn ngây thơ kích động này, bây giờ cần nhất là cân nhắc một cách thoả đáng, cho nên anh ta nói với Thủy Ngân: "Tình Không, hành vi vừa rồi của em quá vọng động, về sau em nhất định phải quay về nhà họ La đoàn tụ với gia
đình. Hiện tại làm loạn quá mức thế này đối với chính bản thân em cũng không tốt. Thầy hy vọng em không nên khư khư cố chấp, cần phải suy nghĩ đến hậu quả. Thầy có quen biết với người nhà họ La, thầy có thể dẫn em đến xin lỗi La tiên sinh. Hai người có cùng chung huyết mạch, người một nhà sẽ không hận thù nhau lâu đâu."

"Thầy biết tuổi em còn nhỏ, có khả năng không thích nghe những lời này của thầy. Nhưng tuổi của thầy lớn hơn em, nhìn bản chất sự việc cũng rõ ràng hơn. Thế giới của người trưởng thành không đơn giản như những gì em nghĩ. Em cần phải học được cách thỏa hiệp..."

Thủy Ngân ngắt lời anh ta: "Không phải chuyện gì cũng nên làm theo người trưởng thành, lựa chọn thỏa hiệp là chuyện của mỗi người, không liên quan gì đến người trưởng thành cả. Hơn nữa, nếu biết em không thích nghe thì mong thầy đừng nói nữa."

Hạ Sở Bình bị Thuỷ Ngân dùng thái độ nhàn nhạt nói ra hai câu chặn ngang khiến cho anh ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Em luôn luôn hiểu chuyện, vì sao lần này lại không nghĩ thoáng ra được như vậy. Hiện tại lùi một bước, chính là để tốt cho tương lai phía sau của em."

Thủy Ngân lạnh nhạt: "Luôn có một ít kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng cầm cờ hiệu "Vì muốn tốt cho người khác" cổ vũ chính mình, làm người khác chán ghét."

Nói xong câu này, cô không để ý đến Hạ Sở Bình nữa, nhìn La tiên sinh căm phẫn rời khỏi đây, cô xoay người đi đến chỗ ban giám hiệu nhà trường và các cựu học sinh ưu tú nói chuyện.

"Sau buổi lễ kỷ niệm em sử dụng sân khấu để giải quyết chuyện riêng của mình, là em không đúng. Em muốn xin lỗi thầy hiệu trưởng, xin lỗi thầy, em đã gây thêm phiền phức cho mọi người. Nhưng ngoại trừ chỗ này, em không biết mình có thể bộc bạch những lời muốn nói ở đâu được nữa." Sau khi gây chuyện, cô lại bày ra dáng vẻ một nữ sinh nhỏ quật cường hiểu chuyện đi giải quyết tốt hậu quả.

Đối với vài người cần phải cứng rắn, vài người khác lại cần phải lôi kéo, không nên lúc nào cũng dùng cách thức cứng rắn để đối xử với tất cả mọi người. Cương nhu kết hợp mới không dễ dàng bị thất bại. Đạo lý này, Thủy Ngân hiểu rõ hơn so với Hạ Sở Bình nhiều.

Ở bên này ngoại trừ những người ở trong ban giám hiệu, còn có những cựu học sinh làm về môi giới công việc hay làm trong toà soạn báo. Mấy người này mới là mục đích chủ yếu để cô tới đây một chuyến. Lúc trước thời điểm cô hỗ trợ bố trí ghế ngồi cho khách mời đã suy tính kỹ, không cần biết La tiên sinh có phản ứng gì, nhưng một màn chuyện lạ này được công bố ra ngoài, nhất định có thể sẽ được báo chí và truyền hình địa phương đưa tin.

Đợi đến lúc mọi người bắt đầu chú ý đến cô, coi như La tiên sinh muốn giải quyết cô như thế nào cũng phải suy nghĩ tới hậu quả một chút. Dù sao ông cũng không thể một tay che trời, hành động không cẩn thận dẫn tới trò cười lớn hơn nữa thì sẽ không hay.

Lúc trước có một vị tiên sinh làm ở đài truyền hình đã từng tới Nhất Trung thực hiện phóng sự, đã từng phỏng vấn người liên tục đạt hạng nhất toàn trường, có thành tích xuất sắc là Vân Tình Không mấy câu. Lần này ông trực tiếp thực hiện một buổi phỏng vấn lớn. Đã tận mắt chứng kiến người lạ chuyện lạ, sao có thể bỏ qua không đưa tin được chứ. Dù sao đài truyền hình địa phương cũng không có chuyện gì mới mẻ, tin tức ngày hôm nay có thể coi là chấn động rồi.

Sau khi phỏng vấn xong, Thuỷ Ngân lại trò chuyện với một vài vị tiên sinh, nữ sĩ có hứng thú với cô. Tiếp đến là nhận được một loạt những lời quan tâm không biết là chân tình hay giả dối từ ban giám hiệu nhà trường. Sau khi tất cả kết thúc thì thời gian cũng đã muộn.

Vân Bình đứng một mình ở ngoài cổng trường đợi cô.

Đi sau Thủy Ngân còn có mấy bạn học cảm thấy không yên tâm, vẫn ở bên cạnh cô cho đến bây giờ. Bọn thấy vậy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

Dáng vẻ muôn phần bi thương lã chã chực khóc của Vân Bình khiến cho mấy đứa trẻ mới có mười mấy tuổi kia khó mà chống đỡ được, cảm thấy bà thật đáng thương. Đến Tưởng Mộng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi Thủy Ngân: "Cậu có muốn tạm thời về nhà cùng với bà ấy hay không?"

Vân Bình tiến lên hai bước, hướng về phía cô vươn tay: "Tình Không, về với mẹ đi con, nhé?"

Thủy Ngân bình tĩnh nhìn bà, "La Niệm không nhận người mẹ ruột này, cô ta không chịu ở bên cạnh bà. Bà chỉ có tôi thôi, nếu tôi cũng bỏ mặc nữa thì nửa đời sau của bà không còn gì hết. Mặc dù năm đó bà đã làm sai nhưng bây giờ cũng gặp phải báo ứng rồi. Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy ít nhiều cũng có tình cảm, cho nên hy vọng tôi tha thứ cho bà, còn có thể gọi bà một tiếng mẹ ―― nữ sĩ Vân Bình, bà muốn nói với tôi những lời này phải không?"

Vân Bình vừa mới há miệng ra, những lời muốn nói đều bị Thuỷ Ngân nói xong hết, vì vậy chỉ có thể đứng đó tiếp tục khóc.

Nhưng Thủy Ngân tuyệt không để ý đến nước mắt của người trước mặt, "Nếu không còn gì để nói nữa thì bà đi đi. Nhớ kỹ lấy những gì tôi đã nói trước đó, nếu không, tôi không làm gì nhưng La tiên sinh đang tức giận chưa chắc sẽ bỏ qua đâu."

Các cô đi ra xa, bỏ lại Vân Bình ở phía sau. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tưởng Mộng, Thủy Ngân chỉ có thể đồng ý tối nay qua nhà


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện