Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Lý Lam Chi có ngoại hình đẹp, sức khoẻ tốt. Cuộc sống hiện giờ của Thủy Ngân khá là thoải mái, sau một thời gian làn da trắng hẳn lên. Lúc đi ra ngoài cần phải hoá trang cho da một chút, để trông nó thô ráp hơn.

Lai Kim là con gái ruột của Lý Lam Chi, tướng mạo càng thêm xuất chúng. Lúc trước suốt ngày lăn lộn ở trên đường, không được ăn uống đàng hoàng, tuổi tác lại nhỏ chưa nảy nở, nhìn qua không quá thu hút sự chú ý. Bây giờ sống ở bên cạnh Thủy Ngân quá tốt, thần sắc cũng tốt lên theo, lại còn ở quán rượu học việc, được mấy vị đầu bếp nữ nuôi đến châu tròn ngọc sáng. Tuổi tác ngày một lớn thêm, dần dần lộ ra khuôn mặt cùng dáng người đẹp đẽ.

Mấy năm sau, lúc Lai Kim tầm mười lăm mười sáu tuổi đã là thiếu nữ xinh đẹp trong veo như nước, khuôn mặt rực rỡ, mái tóc đen nhánh, vòng eo mảnh khảnh. Cho dù không mặc quần áo sáng sủa cũng khác biệt hẳn so với những người khác.

Hiện tại, những khi Lai Kim đi tới chợ thức ăn ở gần đó, thằng nhóc lúc trước thường dùng những lời khó nghe mắng chửi cô nàng không còn có thái độ khó chịu như xưa nữa; trái lại mỗi lần thấy Lai Kim đi qua đều đỏ hết cả mặt, ánh mắt tha thiết nhìn thêm vài lần. Bị Lai Kim mắng cũng không dám cãi lại, còn bày ra dáng vẻ lấy lòng muốn cùng cô nàng nói thêm vài câu.

Lai Kim chán ngán cậu ta cực kỳ, cứ nhìn thấy người là trợn trắng mắt, không thèm để ý, trực tiếp chạy nhanh né qua cho xong.

Cô nàng là người có tính cách mạnh mẽ, ở chợ thức ăn hay ngoài đường đều có một vài kẻ lưu manh lang thang, gặp phải cô gái xinh đẹp đều thích mở miệng đùa giỡn mấy câu. Lai Kim chưa từng tỏ ra xấu hổ như những cô gái khác. Ai ăn nói khiến cho mình khó chịu, cô nàng lập tức há miệng ra chửi mắng. Đã vậy còn luôn mang theo người một thanh sắt được mài nhọn hoắt, khiến cho những kẻ giang hồ kia không dám động tay động chân, chỉ có thể chọc mấy câu ngoài miệng. Nhưng chọc ngoài miệng cũng không cãi lại nổi Lai Kim.

Bây giờ Thủy Ngân đã hơn ba mươi tuổi, từ trước tới nay tâm thái của cô luôn ổn định, rất chú ý trong cách sinh hoạt, nhìn qua còn trẻ hơn so với Lý Lam Chi nguyên bản lúc hai mươi mấy tuổi suốt ngày làm lụng vất vả. Cô làm ở cửa hàng bạc mấy năm, công việc tính toán làm vừa tốt vừa nhanh, chưa từng xảy ra sai sót. Mấy năm trước cô còn cùng chưởng quầy học cách phân biệt chất lượng bạc, hiện giờ cũng tương đối thành thạo, thường xuyên hỗ trợ nhìn xem.

Tướng mạo khí chất đoan chính, dáng người thẳng tắp mặc áo dài, lại mang một cặp mắt kính, đúng là một vị thư sinh tuấn tú. Ở giữa đám dân lao động không đứng đắn lẫn nhóm chưởng quầy lớn tuổi lại béo ú, Thủy Ngân giống như một bó đuốc sáng bừng giữa đêm khuya. Những cô gái, phụ nhân trẻ tuổi đều vì cô mà chạy đến cửa hàng bạc, lúc mua bán bạc cũng tranh thủ nói thêm với cô đôi ba câu.

Bởi vậy, hai năm nay hơn phân nửa thu nhập của cửa hàng bạc đều là nhờ vào Thuỷ Ngân mà có. Ông chủ Điền đã nghĩ đến chuyện cuối năm chưởng quầy hiện tại nghỉ việc sẽ đề bạt cô lên làm chưởng quầy mới.

Hôm nay cũng như thường lệ, cô bưng một cốc trà ra chỗ ngồi, nhấc bút lên luyện chữ, chờ khách tới cửa. Đột nhiên nhân viên hắt nước quét dọn ở cửa trước chạy vào, hét to: "Không xong rồi, Lý tiên sinh ngài mau đi xem một chút đi, nghe nói Lai Kim đánh nhau với người ta ở Duyệt Khách lâu kìa!"

Duyệt Khách lâu chính là quán rượu mà Lai Kim làm việc, chỗ đó không lớn, cũng cách cửa hàng bạc không xa.

Lúc Thủy Ngân đi đến nơi, Lai Kim đang đứng ở trên bậc thang chống nạnh chửi
nhau với người ta, khiến cho một phụ nhân trẻ tuổi đứng phía dưới giận dữ đỏ bừng cả mặt.

Phụ nhân kia cũng chẳng thèm quan tâm đến đám người đang đứng vây xung quanh, há miệng thét lên: "Cái đồ lẳng lơ nhà mày, hàng ngày ăn mặc diêm dúa lượn qua lượn lại trước cổng nhà tao, chẳng phải là cố ý muốn quyến rũ lão ta à?"

"Ai không biết mày từ phố đèn đỏ mà ra, có phải là thứ gì tốt đẹp đâu. Còn tên sư phụ kia của mày nữa, chẳng có quan hệ thân thích gì, nuôi mày mấy năm, ai biết giữa hai người có quan hệ mờ ám gì hay không? Mày không cần mặt mũi nữa hả, thích thông đồng cấu kết với đàn ông lớn tuổi lắm à? Quyến rũ một người còn chưa đủ còn chạy tới quyến rũ chồng tao!"

Trước đó Lai Kim vẫn chỉ cãi nhau với cô ta, nhưng thấy nhắc đến Thủy Ngân, cô nàng lập tức nổi giận, đoạt lấy cây chổi của một hầu bàn đang đứng hóng hớt gần đó, lao về phía phụ nhân kia triển khai "mười tám chiêu thức Thiếu Lâm”. Chỉ một lúc quơ chổi đã khiến cái đầu gọn gàng của cô ta rũ rượi, tóc tai xoã tung, trông giống một con gà mái bị lột một lần lông.

Lai Kim nói đánh là đánh ngay, xong quăng cây chổi sang một bên mắng to: "Tên đàn ông nhà bà có cái mặt lưỡi cày kia, ai biết có phải khi còn bé bị người ta đè xuống đất đạp một trăm tám mươi lần lên mặt hay không. Cũng chỉ có loại người như bà mới để ý đến lão, tặng không cho tôi tôi còn chê có quá nhiều thịt mỡ nhìn lâu chán ngấy đấy. Ai thèm quyến rũ lão ta? Tốt nhất là bà về nhà đái một bãi cho lão ta soi thử cái tính tình của lão xem như thế nào, tiện thể kiểm tra xem mắt của chính bà có vấn đề gì hay không!"

Thấy hai người chuẩn bị lao vào đánh nhau, Thủy Ngân mở miệng ngăn lại: "Được rồi, Lai Kim, lại đây."

Lai Kim nhìn lên thấy cô, miễn cưỡng thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt kia. Người phụ nữ nọ cũng nhìn thấy Thuỷ Ngân, vẻ mặt cứng ngắc, lúng túng thả tay xuống.

Tiên sinh kế toán Lý Ngân của cửa hàng bạc nổi danh là người có thể diện và văn hóa ở trên con đường này. Những khi tết đến, mọi người muốn viết câu đối đều đến nhờ Lý Ngân giúp đỡ. Người phụ nữ này đến cửa hàng bạc đánh bóng trang sức mấy lần, cũng là tìm Lý Ngân tiếp đón. Mặc dù nhóm phụ nữ đều ghen ghét Lai Kim có dáng dấp đẹp đẽ, nhưng phần lớn đều có thái độ rất tốt đối với Lý Ngân. Có ai mà không yêu thích thư sinh tuấn tú đâu.

"Lý tiên sinh, ngài nên quản giáo cẩn thận đồ đệ của mình một chút!" Phụ nhân vừa chỉnh lại tóc vừa nói. Tuy rằng chưa hết tức giận, nhưng đối diện với khuôn mặt nhã nhặn của Thủy Ngân, cô ta không nhịn được thả nhẹ giọng xuống.

Thủy Ngân quay sang hỏi Lai Kim còn đang hầm hừ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lai Kim liếc mắt, "Chồng của bà ta là chưởng quầy mới của năm nay. Từ lúc tới đây đã không ngừng quấy rối tôi, trước đó không lâu kêu tôi tới đưa đồ ăn còn tranh thủ sờ mó vào tay. Tôi không thèm để ý. Tối hôm qua lão ta uống ít rượu vào, gan to bằng trời còn muốn cưỡng hôn tôi nữa. Lúc ấy tôi ở phòng bếp, thuận tay đập cho lão ta một muôi, để lại vết thương bị vợ của lão ta phát hiện. Thế đó, ngày hôm nay bà ta chạy tới đây


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện