Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********
Không biết thời gian đã trôi bao lâu, Trầm Uyển ngồi bên ngoài phòng khách chờ mãi. Cuối cùng Ngự Trầm Quân cùng với Hiên Viên phu nhân cũng bước ra, lúc này vẻ mặt của Hiên Viên phu nhân không còn cau có như lúc nãy nữa. Thái độ của bà ấy đối với Trầm Uyển cũng thay đổi hẳn:
- Trầm Uyển, tên của cháu đúng không?
Hiên Viên phu nhân bước tới bên cạnh Trầm Uyển, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Trầm Uyển ngây người một lát rồi mới gật đầu:
- Dạ...
- Để bà ngoại xem nào, cháu đã lớn thế này rồi ư?
Hiên Viên phu nhân dắt tay cô đứng lên rồi ngắm nhìn một lượt, quả thực cô rất giống Hiên Viên Tuyết. Nhìn thấy cô, Hiên Viên phu nhân cứ ngỡ là mình đang nhìn con gái Hiên Viên Tuyết của mình. Hazz, chỉ tiếc là con gái bà đã qua đời rồi, tới giờ bà vẫn chưa thể nào tin được sự thật này.
Tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ?
- Bà ngoại?
Trầm Uyển thấy bà ngoại trầm tư một lúc, chắc là bà ấy đang nhớ tới mẹ cô rồi. Không biết khi nãy ở trong phòng, Ngự Trầm Quân đã nói gì với bà ấy nhỉ?
- Hazz, mọi chuyện đã qua rồi, cháu cũng đừng buồn quá. Vẫn còn bà ngoại đây, ông ngoại cháu cũng sắp về rồi đó.
Quả thật Trầm Uyển vẫn chưa quen với việc có ông, bà ngoại cho lắm, cô cứ nghĩ rằng trên thế giới này cô đã không còn người thân nữa rồi. Nhưng cô không những có cha nuôi, còn có cả cha ruột và cả ông bà ngoại nữa. Thì ra ông trời cũng không quá bất công đối với cô, hơn nữa cha nuôi...à người yêu của cô, hắn rất yêu thương chiều chuộng cô. Như thế, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Lẽ ra lúc này phải là Trầm Uyển an ủi bà ngoại mới đúng, nhưng lại là bà an ủi cô. Cô cảm thấy thương bà ngoại, chỉ muốn ôm chầm lấy bà mà thôi. Nhưng hiện giờ cô vẫn chưa quen cho lắm nên không dám bày tỏ tình cảm quá nhiều.
Nghĩ tới mẹ, cô lại cảm thấy mình thật sự vẫn chưa hiểu về mẹ cho lắm, rốt cuộc mẹ là con người thế nào? À, và cả dì của cô, Hiên Viên Kiều Nhi, là người phụ nữ hôm đó đã bị Ngự Trầm Quân giết chết ngay trước mặt cô. Tuy là cô rất sợ hành động tàn nhẫn của hắn, nhưng nghe hắn nói rằng dì ấy dù chết vẫn chưa hết tội. Cô tò mò không biết trong gia đình này liệu có xích mích hiểu lầm gì hay
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.