(23)
Chiếc xe thể thao xa hoa dừng lại tại một nhà hàng sang trọng. Ngự Trầm Quân bước xuống, ngay lập tức thu hút bao ánh nhìn của phụ nữ bởi vẻ bề ngoài điển trai, khí chất ngời ngời. Hắn hôm nay mặc bộ âu phục màu xám bạc, không có thắt cà vạt, nhưng vẫn không hề giảm đi sức hấp dẫn của hắn. Ngược lại, hắn trong bộ dạng thoải mái như vậy, càng khiến phụ nữ càng muốn đến gần. Hắn vòng sang bên kia, mở cửa xe cho Trầm Uyển bước ra.
- Cha nuôi...
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên cô tới đây, thấy ánh mắt căm hận của mấy người phụ nữ xung quanh đang nhìn cô, cô có chút không quen. Ngự Trầm Quân không nói gì, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo vào trong.
Nhà hàng hôm nay chỉ là hắn tiện đường ghé qua, vì nhớ tới cô rất thích ăn bò bít tết. Vì thế hắn không đặt bàn sẵn ở đây, chỉ tuỳ tiện ngồi xuống một bàn trống ở phía xa xa.
Phục vụ lập tức nhận ra thân phận cao quý của hắn chính là tổng tài DG, tiếp đón vô cùng chu đáo niềm nở.
- Không biết Ngự tiên sinh cùng vị tiểu thư này thích ăn gì ạ?
Trầm Uyển liếc nhìn người phục vụ đang rất nhiệt tình vui vẻ khi có khách quý tới. Cô cảm thấy, niềm vui của họ thật giản đơn, chỉ cần mỗi ngày đi làm, kiếm được tiền là họ đã cảm thấy vui vẻ. Không giống như cô, bị chính cha nuôi giam cầm, ép buộc.
- Uyển!
Thấy cô ngẩn người hồi lâu, Ngự Trầm Quân nhướn mày khẽ nhắc nhở.
- A...cha nuôi...?
Cô giật mình, vội vã thu hồi lại ánh mắt đang nhìn người phục vụ chằm chằm.
- Ăn gì?
- Gì cũng được ạ.
Cô cúi gằm mặt, trả lời qua loa. Nhưng hành vi của cô, Ngự Trầm Quân không hề tức giận.
Hắn liếc nhìn phục vụ, nói ngắn gọn:
- Như cũ nhé.
- Dạ vâng ạ, Ngự tiên sinh xin vui lòng chờ một lát ạ.
Phục vụ không dám chậm trễ, liền lập tức chạy đi chuẩn bị đồ ăn mang lên. Trầm Uyển có chút tò mò nhìn Ngự Trầm Quân.
- Cha nuôi, như cũ...là sao ạ?
Chắc hẳn cha nuôi rất thường xuyên tới đây, hơn nữa còn nói như cũ...
Chẳng nhẽ, hắn còn dắt theo phụ nữ khác tới?
Trong lòng cô dâng lên cảm giác khó chịu cùng với bực bội. Mà hắn có đi cùng ai thì có liên quan gì tới cô cơ chứ? Cô muốn tránh xa hắn còn không được đây...
Ngự Trầm Quân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phụng phịu của cô, khẽ cong môi.
- Uyển, đang nghĩ gì?
Hắn còn muốn điều khiển cả suy nghĩ của cô sao?
- Không có gì.
Trầm Uyển quay sang chỗ khác, không thèm nhìn Ngự Trầm Quân nữa. Lúc này, phục vụ mang một chai rượu vang đỏ ra, cẩn thận rót lên hai ly trước mặt cô và hắn.
- Mời Ngự tiên sinh và tiểu thư ạ.
Trầm Uyển nhìn ly rượu vang đỏ như máu, xuyên qua ly rượu chính là khuôn mặt cương nghị điển trai của Ngự Trầm Quân. Đột nhiên hình ảnh hắn điên cuồng chiếm đoạt cô đêm hôm qua hiện lên, khiến cô bất giác đỏ mặt.
Sao có thể như vậy chứ? Lẽ ra cô nên tức giận mới đúng.
Trầm Uyển phụng phịu cầm lấy ly rượu định uống một ngụm lớn thì không biết từ đâu ra, giọng nói ngọt ngào của phụ nữ vang lên:
- Ngự tiên sinh, thì ra ngài ở đây. Người ta mấy ngày nay không có đêm nào không nhớ