(45)
Ngưng Tịnh đứng trên tầng nhìn theo bóng dáng Trầm Uyển cùng với Ngự Trầm Quân xa dần, thầm cầu mong rằng Trầm Uyển sẽ hạnh phúc. Không biết từ khi nào, Hoắc Thường Nghị đã đứng ngay đằng sau cô, hắn vòng tay qua ôm eo cô.
Ngưng Tịnh chỉ hơi giật mình một chút rồi cô cũng đứng yên để mặc cho Hoắc Thường Nghị ôm mình. Hoắc Thường Nghị hiển nhiên có thể đọc được suy nghĩ của cô:
- Đừng có lo cho bé đó nữa, Ngự Trầm Quân tự biết có chừng mực.
- Ừm...
Ngưng Tịnh gật gật đầu, đột ngột cô bị Hoắc Thường Nghị xoay người lại, hắn nở nụ cười tà mị nhìn cô đầy ái muội:
- Đêm qua vẫn chưa đủ, cho nên bây giờ em phải bù đắp lại cho tôi.
...
Thấy Trầm Uyển theo Ngự Trầm Quân bước vào trong xe ô tô, Vũ ngồi ở ghế lái liếc qua kính chiếu hậu, chính anh ta còn nhận ra Trầm Uyển hôm nay rất kì lạ, đột nhiên lại ngoan ngoãn như vậy, không hề làm loạn như ngày hôm đó.
Nhưng Vũ cũng chỉ im lặng rồi khởi động xe.
Bầu không khí trong xe lạnh lẽo tựa như đang ở Bắc Cực, ngột ngạt khiến cho người ta cảm thấy khó thở. Có thể thấy rằng Ngự Trầm Quân thực sự rất tức giận, cơn thịnh nộ của hắn lại sắp ập tới rồi. Việc Trầm Uyển tự ý bỏ đi, hắn sao có thể không tức giận chứ?
Trầm Uyển cũng nhận ra rõ điều này, cô nhanh chóng ôm lấy tay hắn, cất giọng ngọt ngào cũng có chút nũng nịu:
- Cha nuôi giận con sao?
Ngự Trầm Quân liếc nhìn cô, lạnh lùng gạt tay nhỏ của cô ra. Nhưng cô lại lớn mật hơn nữa, trực tiếp ngồi lên đùi hắn. Hai tay mềm mại vòng qua cổ hắn:
- Đừng giận nữa mà, là lỗi của con, lẽ ra con không nên sinh ra nông nổi mà bỏ trốn như vậy. Con hứa lần sau không dám nữa.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt liên tục làm nũng, Ngự Trầm Quân không thể không mềm lòng. Nhất là cơ thể mềm mại của cô đang nằm trọn trong vòng tay hắn, sao hắn có thể chịu được cám dỗ lớn như vậy chứ?
Đáy mắt Ngự Trầm Quân cũng dịu đi một chút, hắn tiện