(58)
Trầm Uyển xấu hổ vô cùng, cô lắp bắp không nói nên lời. Ngự Trầm Quân đúng thật là một tên mặt dày vô liêm sỉ, ai lại nói như thế bao giờ chứ?
Cô thẹn quá hóa giận, muốn đẩy hắn ta ra thì lại nghe câu nói của hắn cất lên:
- Em thay quần áo cho tôi!
Câu nói của Ngự Trầm Quân tuy nhỏ nhẹ nhưng lại mang tính chất là câu mệnh lệnh không cho phép cô từ chối. Nói xong câu đó hắn quay người bước về phía phòng thay đồ, thậm chí còn không thèm nhặt lại khăn tắm đang rơi dưới sàn.
Trầm Uyển hậm hực, nhưng cũng bước theo hắn vào phòng thay đồ. Cô lấy bừa áo sơ mi cùng với cà vạt mà thay cho hắn, thay nhanh nhanh để cô còn đi.
Áo sơ mi màu tráng tùy tiện kết hợp với chiếc cà vạt tinh xảo càng khiến cho Ngự Trầm Quân càng thêm phong độ ngời ngời. Trầm Uyển hận tới nỗi không thể đấm hắn một cái, đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Hai tay nhỏ nhắn chậm chạp cúc lại từng cúc áo một, tuy là cách một lớp vải mỏng, nhưng cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được sự đụng chạm da thịt giữa cô và hắn. Cơ thịt săn chắc lúc ẩn lúc hiện qua chiếc áo sơ mi trắng, càng khiến cho cô thêm phần hồi hộp. Trái tim cô đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Cô cũng không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân mình nữa.
Ngự Trầm Quân đứng yên ngắm nhìn nhất cử nhất động của cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đang hồng hồng giống như quả táo chín mọng. Hắn thật muốn cắn cô một cái, cảm nhận từng hương vị ngọt ngào của cô. Nhưng mà bây giờ chưa phải lúc.
Trầm Uyển cúc nút áo sơ mi xong, cô kiễng chân lên thắt cà vạt cho hắn. Lúc này cô mới nhận ra, Ngự Trầm Quân quả thực rất cao, khiến cô hơi khó khăn một chút. Cô nhăn nhó mặt mày, liền dùng lực kéo cổ hắn cúi thấp xuống. Khuôn mặt đẹp trai tinh xảo ngay lập tức bị kéo xuống sát gần khuôn mặt cô.
Cô giật mình quay mặt đi, bối rối giải thích:
- Đừng...đừng hiểu lầm, con chỉ đang thắt cà vạt cho cha nuôi thôi.
Trầm Uyển vừa nói vừa quay mặt sang chỗ khác để né tránh khuôn mặt tuấn tú của hắn đang sát gần mình. Hơi thở ấm nóng hòa vào mùi hương nam tính dễ chịu tỏa ra từ hắn như đang bao vây lấy cô, khiến cô muốn chạy cũng chẳng thể