(61)
Trầm Uyển vẫn cố liều mạng giẫy giụa, ngay lập tức bị Ngự Trầm Quân ném lên ghế sofa. May mà chiếc ghế sofa này còn mềm mại, diện tích cũng khá lớn, nếu không chắc cô cũng bị gãy xương cột sống rồi.
Ngự Trầm Quân bây giờ thật đáng sợ, e là nếu cô càng phản kháng thì sẽ càng chịu thiệt nhiều hơn mà thôi. Cho nên cô phải cố hạ giọng của mình để thương lượng với hắn:
- Cha nuôi, con biết lỗi rồi mà...
Ngự Trầm Quân không thèm nhìn cô, hắn bước tới chỗ tủ đồ, lấy hộp ý tế ra. Trầm Uyển ngơ ngác khi thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, tay chạm xuống chỗ bị bỏng ở phần đùi của cô:
- Cha nuôi, để con tự làm là được rồi...
- Câm miệng.
Có vẻ như Ngự Trầm Quân vẫn còn vô cùng phẫn nộ. Cô có chút ấm ức, ngậm miệng lại không thèm nói thêm gì nữa.
Ngự Trầm Quân nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, tránh để cô bị đau. Lúc này hắn mới cất tiếng:
- Nếu để lại sẹo, coi tôi sẽ xử lí em như nào?
Trầm Uyển vô cùng tức giận, hắn ta đừng có vô lí như vậy chứ? Thật quá đáng, không an ủi cô thì thôi đi còn uy hiếp cô.
Trầm Uyển cố hạ hỏa, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thân thiện:
- Chuyện đó hỏi vết thương chứ sao con biết được nó có để lại sẹo hay không?
Cô nhếch môi cười nhạt, trong lòng thầm khinh bỉ hắn. Chẳng nhẽ ngay cả vết thương của cô mà hắn cũng muốn không chế? Thật nực cười.
Ngự Trầm Quân lập tức nhướn mày không vui, bàn tay hơi dùng sức mà chạm vào vết bỏng trên đùi khiến cho cô đau đớn.
- Á!
Hắn coi như không nghe thấy tiếng cô kêu đau, gạt hộp thuốc sang một bên, hắn đè xuống cơ thể mềm mại của cô.
- Có phải dạo này tôi quá nhân từ với em?
Đáng chết, cô gái này vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình sao? Ngự Trầm Quân như nổi điên lên, hắn một tay dễ dàng bắt lấy hai tay của cô đặt lên đỉnh đầu, tay còn lại càn rỡ mà lần mò xuống phía dưới váy ngắn của cô.
- Ưm...
Trầm Uyển thở dốc, cô cố cựa quậy để tránh đi những cái chạm đầy nóng bỏng từ bàn tay Ngự Trầm Quân. Nhưng sức lực yếu ớt của cô thì có thể làm được gì chứ?
Ngự Trầm Quân nhanh chóng kéo quần lót ren của cô xuống tận