(67)
Màn đêm mị hoặc dần trôi qua...
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trầm Uyển đã không còn thấy Ngự Trầm Quân nữa rồi. Cả cơ thể cô đau nhức, đầu cũng đau như muốn nổ tung. Nhưng mà...trong không khí dường như vẫn còn đang thoang thoảng một mùi hương kì lạ. Mà mùi hương này, suốt cả đêm qua đã xâm nhập vào khoang mũi cô, rồi dần dần đi lên trí óc cô. Như một phản xạ tự nhiên, cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Lập tức ánh mắt cô dừng lại tại một vật kì lạ...
Là một bình huân hương?
Kì lạ, Ngự Trầm Quân thích sử dụng bình huân hương từ khi nào vậy?
Trầm Uyển ôm cơ thể đau nhức cố gượng dậy, đi đến chỗ đặt bình huân hương. Tuy đã cháy hết, nhưng nó vẫn lưu lại một mùi hương thoang thoảng. Mùi hương này vô cùng dịu nhẹ, không hề giống với những loại bình huân hương bình thường.
Đang định chạm vào thì đột nhiên cửa phòng mở ra khiến cô giật mình. Người bước vào không ai khác, chính là người đàn ông mà đêm qua đã cùng cô hoan lạc đến tận chân trời.
Ngự Trầm Quân nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của cô, khẽ nhếch môi.
- Sao thế, còn muốn à?
Trầm Uyển lúc này mới giật mình, chợt nhận ra là mình vẫn chưa mặc quần áo. Cô xấu hổ vô cùng, vội vã trèo lên giường đắp chăn lại.
Ngự Trầm Quân cười vì độ ngốc nghếch của cô khi trốn tránh một việc gì đó, nhưng cô thế này càng đáng yêu, càng khiến hắn sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu mãnh liệt.
Ngự Trầm Quân không vội, từ từ bước lại về phía giường. Hắn ngồi xuống, đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù của cô đầy cưng chiều.
Trầm Uyển xấu hổ cắn cắn môi, nhưng khi liếc nhìn bình huân hương ở phía xa, cô không kìm lòng được mà tò mò hỏi:
- Cha nuôi, cái bình kia...là gì vậy?
Có vẻ như hôm nay tâm trạng của Ngự Trầm Quân rất tốt, cho nên cô mới dám hỏi thẳng như vậy.
Từng ngón tay thon dài của Ngự Trầm Quân rơi xuống cánh môi mềm mại, ép cô nhả ra không được cắn môi nữa.
- Thứ kia, gọi là pheromone.
- Pheromone?
Nghe cái tên lạ hoắc, hiển nhiên Trầm Uyển cảm thấy tò mò vô cùng. Cô chớp chớp mắt nhìn Ngự Trầm Quân chằm chằm, chờ hắn sẽ giải thích cái này cho cô hiểu.
Nhưng Ngự Trầm