Chiếc xe ô tô sang trọng chầm chậm dừng lại tại Ngự Uyển Viên. Ngự Trầm Quân đưa Trầm Uyển lên phòng, không phải vào phòng của hắn mà là vào phòng của cô.
Trầm Uyển được Ngự Trầm Quân nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường công chúa êm ái, cô ngước mắt lên nhìn hắn, như thể sợ nhắm mắt lại rồi hắn sẽ đi mất. Cô rất sợ, ngày mai cha nuôi sẽ không còn dịu dàng như bây giờ nữa.
- Cha nuôi...con...
- Ngủ đi, ngoan.
Biết là cô rất mệt, Ngự Trầm Quân chỉ có thể dỗ dành cô đi ngủ. Trầm Uyển còn định nói thêm gì nữa thì cô thấy Ngự Trầm Quân đứng dậy bước vào phòng tắm. Một lát sau, hắn bưng trên tay một chậu nước ấm ra đặt trên bàn.
Ngự Trầm Quân vắt khô khăn mặt rồi nhẹ nhàng lau khuôn mặt cô, lau khắp cơ thể cô. Sợ cô hiểu lầm nên hắn liền giải thích, đây là lần đầu tiên trong đời hắn giải thích hành động của mình làm:
- Như vậy em sẽ ngủ ngon hơn.
- Vâng.
Trầm Uyển nhắm mắt lại, một chút phản kháng cũng không có. Cô có thể cảm nhận được, bàn tay nóng bỏng của Ngự Trầm Quân đang chạm trên da thịt cô. Hắn kéo khoá váy của cô xuống, rồi lập tức cởi bỏ chiếc váy xinh đẹp ra. Cơ thể cô hiện lên trước mặt hắn, tất cả đều chỉ được che lại bởi bộ nội y màu đen. Làn da trắng nõn không tì vết tựa như ngọc thạch, thật khiến cho hắn nổi lên khao khát.
Nhưng vấn đề là, hắn biết cô bây giờ rất mệt.
Ngự Trầm Quân chỉ đơn giản là cởi váy áo ra giúp cô lau người, như vậy ngủ sẽ ngon hơn.
Trầm Uyển lần đầu tiên cảm thấy kinh ngạc như vậy. Khi nãy váy áo bị cởi ra, cô cứ ngỡ rằng Ngự Trầm Quân lại muốn mình nữa. Vì có rượu vào người nên hiện giờ cô rất mệt, cho nên cô mới phó mặc bản thân, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Nhưng hắn ta lại không làm vậy? Thật khiến cô cảm thấy khó tin mà...
Nhẹ nhàng lau thân thể của cô xong, Ngự Trầm Quân liền đắp chăn che đi cơ thể ngọc ngà của cô lại. Trầm Uyển chỉ ló mỗi cái đầu ra, cô mím môi nhìn Ngự Trầm Quân:
- Cảm ơn cha nuôi...
- Đồ ngốc, mau ngủ đi.
Ngự Trầm Quân khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, đáy mắt toàn những tia cưng chiều. Trầm Uyển cứ ngỡ là mình đang nhìn nhầm.
Nhưng mà hiện giờ, cô rất hạnh phúc. Khoé môi khẽ cong lên mỉm cười mãn nguyện, cô nhắm mắt vào đi ngủ.
Ngự Trầm Quân ngồi ngắm Trầm Uyển một lúc, ngắm nhìn lúc cô ngủ say sẽ đáng yêu cỡ nào. Nhưng mà khi nãy cô vẫn chưa ăn gì, nhớ tới chuyện này, Ngự Trầm Quân liền lập tức gọi cho nhà bếp chuẩn bị sẵn