Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********
Trời trở tối...
Căn phòng bên trong hoàn toàn chìm trong bóng tối, cho tới khi ánh đèn bật lên và chiếu sáng vào thân ảnh người phụ nữ đang bị trói. Dù cô có cố cựa quậy thế nào đi chăng nữa cũng vô ích, miệng thì không thể la hét được bởi vì đã bị bịt miệng lại.
Cô bất lực, ngước đôi mắt yếu ớt lên nhìn đám người vừa bước vào trong phòng. Rốt cuộc bọn họ là ai, tại sao lại bắt cóc cô?
Ngưng Tịnh hoang mang tột độ, cô đã rời khỏi Hoắc Thường Nghị rồi mà, bọn họ còn muốn thế nào nữa?
- Đại ca, cô minh tinh này đẹp đấy chứ?
- Suỵt, mày nói ít thôi. Đợi lão đại xử lí xong nhất định sẽ thưởng cô ta cho chúng ta mà.
- Hê hê, thật đáng mong đợi.
Đám người vừa bước vào đã đứng trước mặt Ngưng Tịnh không hề kiêng dè gì mà nói ra những lời như vậy. Ngưng Tịnh trừng mắt sợ hãi, bọn họ thấy thế liền cười ha hả. Một tên lớn mật tiến lại gần cô:
- Nghe nói cô từng là người của Hoắc tiên sinh. Hazz, thật đáng tiếc, Hoắc tiên sinh sao lại đá cô rồi?
Tên đó nói xong, cả đám hùa theo cười.
Đáy lòng Ngưng Tịnh sẽ dâng lên một tia chua xót. Phải, cô chỉ là người phụ nữ mà Hoắc Thường Nghị đã chơi chán. Đáng lẽ ra cô nên vui mới đúng, khi cuối cùng hắn cũng trả lại tự do cho cô. Nhưng sao cô lại thành ra thế này rồi?
Cô không những yêu Hoắc Thường Nghị, mà còn mang thai đứa con của hắn nữa. Có phải ông trời đang trêu ngươi đấy không?
Ngưng Tịnh quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý tới mấy tên lưu manh này nữa. Ít ra bây giờ bọn họ cũng chưa dám động vào cô, bởi vì lão đại của bọn họ còn chưa hạ lệnh mà.
Nhưng là cô đang mong gì đây? Mong sẽ có người tới cứu cô sao?
Sẽ chẳng ai tìm được cô đâu...
Với lại Hoắc Thường Nghị liệu có đi tìm kiếm cô không? Hôm đó lúc rời đi, là cô vô tình để lại tờ giấy kết quả khám thai. Nhưng chắc Hoắc Thường Nghị cũng chẳng để ý tới nó đâu. Có khi...bị vứt vào thùng rác rồi cũng nên.
Đột nhiên lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng động lớn. Hình như là tiếng súng thì phải?
Ngưng Tịnh khinh hãi, nhưng cô cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh. Đám người vừa nãy còn bỡn cợt cô, nay đã chạy ra ngoài xem xem chuyện gì vừa xảy ra. Trong phòng giam hiện giờ chỉ còn mình cô.
Ngưng Tịnh cố gắng, cố gắng bới ra đằng sau xem có tìm được vật gì đó sắc nhọn không, không may nắm trúng lưỡi dao của con dao đang rơi
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu