Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********
Ngồi trong nhà hàng sang trọng, Trầm Uyển đưa mắt nhìn xung quanh. Nhà hàng xa hoa như vậy mà chỉ có mỗi cô và Ngự Trầm Quân ngồi ở đây, lạ thật đấy. Ở phía bên cạnh còn có người đàn piano, giai điệu nhẹ nhàng du dương nghe rất êm tai. Khung cảnh lãng mạn như vậy, quả thực rất thích hợp cho buổi hẹn hò.
Mà khoan đã, cô có thể coi đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và hắn không nhỉ? Tuy là về thăm quê mẹ, nhưng cô thật sự thích khung cảnh ở đây...
- Em sao thế, đồ ăn không ngon sao?
Ai đó khi nãy đã áp bức bóc lột cô đủ thứ khi ở trong bồn tắm, nên bây giờ khuôn mặt vô cùng thoải mái dễ chịu. Tới giờ cô mới biết thì ra Ngự Trầm Quân còn có thể biến thái hơn nữa, cách của hắn khi đối với phụ nữ mang thai, quả thực...vô cùng bệnh hoạn. Không hiểu sao khi nãy cô lại có thể chiều theo ý hắn chứ?
Cô cố lơ đi không muốn nghĩ lại tới cảnh đó nữa, nhưng khi quay lại và thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngự Trầm Quân đang vô cùng thoải mái, đầu óc cô lại không thể nghe lời chủ nữa rồi. Thật là xấu hổ quá...
Mà khoan đã, rõ ràng là cô đang nghĩ tới một buổi hẹn hò lãng mạn cơ mà, tại sao bây giờ lại thành xấu hổ vì chuyện ở phòng tắm khi nãy chứ?
- Đồ ăn rất ngon.
Trầm Uyển cười có chút miễn cưỡng rồi cố nhét một đống thức ăn vào miệng cho đỡ quê trước mặt Ngự Trầm Quân. Nhưng khi đồ ăn được đưa vào miệng, cô bỗng mở to con hai mắt ra....
Ưm, mùi vị quả thực rất ngon, được ăn quả thực rất hạnh phúc. Thế là Trầm Uyển mặc kệ mọi thứ xung quanh, chìm trong bữa ăn hạnh phúc. Đồ ăn ngon thì không được lãng phí, sẽ rất tiếc đó.
Ngự Trầm Quân ngồi ngắm nhìn khuôn mặt đang hạnh phúc vì đồ ăn ngon của cô, khẽ cười. Hắn đưa tay lau dầu mỡ dính trên miệng cô:
- Ăn từ từ thôi.
- Hì hì.
Trầm Uyển cười ngượng, cô hơi xấu hổ mà né tránh cái chạm đầy nóng bỏng của Ngự Trầm Quân, tự mình lau dầu mỡ dính trên miệng bằng lưỡi của mình. Nhưng cô không hề biết, hành động vừa liếm môi của mình nguy hiểm cỡ nào.
Ngự Trầm Quân nheo mắt nguy hiểm nhìn cô, hắn liền lên tiếng cảnh cáo:
- Uyển, nơi công cộng
Copy nội dung từ truyện 88