Ngày mùng 8 tháng 11, lập đông.
Sức sống khép lại, cây cỏ héo tàn, côn trùng ngủ đông.
Sáng sớm, điền trang bao phủ trong làn sương mù giống như sợi bông.
Trên ngọn cỏ khô héo úa đọng sương trắng như nhung.
Trong sương không gió, cành cây khô trầm thấp buông xuống bị bả vai đi ngang qua sượt trúng mà lay động.
Cành cây rung lên, sương trắng rì rào rơi trên đầu vai.
Trân Trân kéo xe đẩy không ngừng lại, tùy ý giơ tay, vuốt sương hoa màu trắng trên đầu vai xuống.
Bánh xe màu đen, xe đẩy theo bước chân đi về phía trước, lưu lại dấu xe rõ ràng sau dấu chân mờ nhạt.
Đi tới trước cửa nhà đội trưởng đội sản xuất thì dừng lại.
Trân Trân giơ tay vỗ hai cái ở trên cửa viện, rất nhanh đã nghe thấy có người đến mở cửa cho cô.
Người đến mở cửa viện chính là đội trưởng đội sản xuất.
Mở ra cửa viện nhìn thấy Trân Trân, giọng điệu ông ta bình bình nói: "Còn đi hợp chợ à?"Trân Trân gật đầu, đưa hai hào cầm trong tay vào tay đội trưởng.
Cũng không cần trò chuyện quá nhiều.
Trân Trân nộp tiền, rồi kéo xe đẩy đi về phía chợ.
Đến trên chợ tìm một chỗ bày quán, bày ra đồ mình bán.
Trân Trân bán mầm đậu tương.
Bởi vì ngày hôm nay hái đậu mầm không nhiều, còn chưa tới giữa trưa tan chợ, cô đã bắt đầu thu sạp.
Lúc thu sạp có người tới hỏi: "Còn đậu mầm không?"Cô lắc đầu, "Hôm nay đã bán hết.
"Thu quán rồi kéo xe đẩy về nhà.
Khi sắp tới trong thôn trước mặt đụng hai người phụ nữ cùng đội cùng thôn —— Hồng Mai và Thúy Lan.
Gặp mặt nhau, Trân Trân cười chào hỏi các cô.
Chờ chào hỏi nhau xong, Hồng Mai và Thúy Lan nói liên miên những tin đồn về Trân Trân ——"Chiến sự đã hoàn toàn kết thúc, nghe nói mười ngày trước nhóm bộ đội cuối cùng cũng đã rút về rồi.
""Xem ra, Thị Hoài Minh nhất định đã chết.
""Đi năm năm không có tin tức gì, làm sao có khả năng còn sống?""Tân hôn mới vừa hơn nửa tháng đã ở góa, vừa thủ tiết một lần là tận năm năm, Trân Trân thực sự là số khổ, ôi…""A, khổ cái gì? Cô không thấy cả ngày cô ta giống như người không quan tâm à?""Ôi, cô đừng nói như vậy, Trân Trân rất đáng thương, nói không chừng mỗi đêm đều ở trong chăn lén lút khóc.
""Có gì mà đáng thương, đây chính là số mệnh của cô ta, nói cho cùng mệnh cô ta chính là không sống tốt, nói không chừng Thị Hoài Minh là cô ta khắc.
Lúc trước khi cô ta gả cho Thị Hoài Minh rất vui sướng, ai thấy cô ta mà không nói đời này cô ta may mắn? Thị Hoài Minh ở chỗ chúng ta rất tuyệt vời, vừa có văn hóa vừa có thể gánh vác lại có năng lực, dáng dấp càng không có gì phải soi mói.
Kết quả ai có thể nghĩ tới, kết hôn hơn nửa tháng đã may mắn thủ tiết.
Vì thế làm người ấy, thì không thể quá đắc ý.
""Cô sẽ không đố kỵ Trân Trân đấy chứ?""Tôi đố kỵ cô ta? Tôi đố kỵ cô ta mới kết hôn hơn nửa tháng đã thủ