Vợ chồng Hà Lão Thực nghe Tử Thụ nói vậy, cũng không còn thấy hổ thẹn với đám người Hà lão bà nữa.
Nếu như Hà lão bà còn có chút tình cảm với2nhà họ, chịu chia một chút gia sản, bồi thường tiền thuốc thang, cho bọn họ một con đường sống, thì bọn họ cũng không cần thoát ly khỏi Hà gia. Nhưng nếu8chút điều kiện đó Hà lão bà cũng không chấp nhận thì bọn họ rời khỏi Hà gia cũng không còn gì phải luyến tiếc.
Quyền lựa chọn không phải trên tay Hà gia6bọn họ hay sao?
Thực ra, ban nãy lúc Tử Thụ nói những câu kia vẫn luôn lén quan sát vẻ mặt vợ chồng Hà Lão Thực. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ yên3tâm của họ, cậu biết vợ chồng Hà Lão Thực đã nghĩ thông suốt rồi.
Ban nãy câu nói nhiều như vậy, đa phần là nói cho vợ chồng Hà Lão Thực nghe. Cậu5không hy vọng Hà Lão Thực cảm thấy bất kỳ áy náy trong lòng nào.
“Có điều lát nữa Trần thẩm đừng cãi nhau với Hà lão bà, cho dù Hà lão bà ngang ngạnh không hiểu lý lẽ thế nào thì các thẩm cũng đừng để bọn họ chọc tức. Mọi người cần phải kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm nay, còn cả những ấm ức Đào Hoa tỷ phải chịu ở Hà gia, để mọi người hiểu rõ”
“Vì trong chuyện của Đào Hoa tỷ chúng ta tuyệt đối chiếm đạo lý, nên chỉ cần chúng ta kể rõ mọi chuyện, thì nhất định có thể thành công”
Tử Thụ dặn dò.
“Thụ ca nhi nói đúng. Mẹ nó, lát nữa là tuyệt đối đừng đánh nhau với đám người Hà lão bà, nếu không chúng ta có lý cũng sẽ trở thành đuối lý!” Trần thúc dặn dò.
Trần thẩm cũng biết Tử Thụ nói đúng, liền ngượng ngùng nói: “Vừa nãy ta cũng chỉ vì thấy Đào Hoa bị Hà lão bà bắt nạt, trong lòng khổ sở, nếu không đánh cho bọn họ một trận thì ta không nuốt trôi cơn tức này thôi. Ta... lát nữa ta không đánh bọn họ là được chứ gì?
“Cháu lại thấy Trần thẩm đánh hay lắm! Không đánh mẹ con Hà lão bà một trận thì chẳng phải để Đào Hoa tỷ chịu ấm ức quá rồi sao? Mà dù sao đánh cũng đánh rồi, ha ha, giờ cháu cứ nghĩ đến dáng vẻ thê thảm ban nãy của đám người Hà lão bà liền buồn cười muốn chết. Trần thẩm hôm nay uy phong vô cùng!” Tử Đào cười nói.
Mọi người nghe Tử Đào nói vậy cũng nhớ lại đám người Hà lão bà đều chịu thiệt trong trận “Đại chiến” ban nãy, ai nấy đều không nhịn được cười lớn.
Sau đó mọi người bàn luận lát nữa làm sao nói hết tội lỗi của đám người Hà lão bà. Nửa canh giờ sau, mọi người đi tới nhà Hà thôn trưởng, đám người Hà lão bà còn đến sớm hơn các nàng nữa.
Hà thôn trưởng thấy mọi người đều đến, cũng có nhiều thôn dân đến đây xem trò vui, bèn mở miệng nói: “Được rồi, nếu mọi người đã đến, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện hôm nay đi!”
“Được, hôm nay chúng ta sẽ ba mặt một lời với Hà lão bà, để các vị ở đây phân xử. Hà lão bà, bà cũng chú ý mà nghe, nếu như ta có nói sai lời nào thì bà cũng có thể phản bác. Hà lão bà, mấy người có dám nghe chúng ta kể hết mọi chuyện không?”
Trần thẩm dựa theo bàn luận ban nãy, nắm quyền chủ động nói trước.
“Có gì không dám? Hà gia chúng ta sao không dám nghe các ngươi nói? Ngươi nói đi, ai sợ chứ!” Hà lão bà sĩ diện nói.
Thực ra ban nãy khi đám người Tử La bàn luận đối sách, Tử Thụ hỏi phẩm hạnh của nhà Hà lão bà thì mọi người đều thấy người nhà đó có đặc điểm lớn nhất là sĩ diện.
Thế nên mọi người mới quyết định để Trần thẩm đầu tiên nói lời khích bác, để Hà lão bà không thể không nghe Trần thẩm kể hết mọi chuyện.
“Vậy thì tốt, lát nữa Hà lão bà cũng đừng có đuối lý mà khóc lóc om sòm đời sống đòi chết đấy nhé! Dù sao mọi người ở đây cũng thấy rõ ràng hết đấy.”
Trần thẩm cũng không cho đám người Hà lão bà có bất kỳ cơ hội đổi ý nào, cắt đứt đường lui của Hà lão bà.
“Bọn ta khóc lóc om sòm khi nào? Hơn nữa chuyện hôm nay cũng không phải Hà gia chúng ta sai!” Hà lão bà lúc này chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nói.
“Các bà không khóc lóc thì tốt. Có điều chuyện hôm nay ai đúng ai sai không phải do một mình bà quyết định, mà còn có Hà thôn trưởng cùng các thôn dân ở đây. Đầu tiên, con gái ta gả tới Hà gia hơn nửa năm qua đều tận tâm phụng dưỡng ông bà cha mẹ. Hà lão bà, bà dám thể với lương tâm mình nói xem, từ khi Đào Hoa gả tới nhà bà đã làm gì không phù hợp với thân phận cháu dâu không? Các vị hương thân cũng nhìn thấy, tin rằng mọi người đều biết Đào Hoa gả tới Hà gia hiền lành thục đức thế nào?
“Để bà già này nói một câu công bằng đi! Vợ Đại Sơn đúng là người hiền lành hiếm có. Hằng ngày trời chưa sáng ta đã thấy nàng ra bờ sông giặt quần áo cho cả Hà gia rồi. Mọi người xem trong thôn này có con dâu nhà nào chịu khó như vậy không? Lần trước bà già này bị ngã trên đường, cũng là con bé Đào Hoa này đỡ ta về nhà, đi mời đại phu đến khám đấy” Một lão thái thái từng được Đào Hoa giúp đỡ đứng
ra nói.
“Đúng vậy, vợ Đại Sơn đúng là hiền lành chăm chỉ! Có lần tiểu nữ nhà ta ra bờ sông giặt đồ, nó còn nhỏ giặt đồ không sạch, vợ Đại Sơn còn giúp nó giặt nữa”
“Vợ Đại Sơn đúng là không có gì để chê trách cả”
“Đúng vậy, đúng vậy? Tất cả mọi người đồng loạt nói.
“Vậy thì sao chứ? Hiền lành chăm chỉ là bổn phận của con dâu phải có” Hà lão bà nhắm mắt nói.
“Đúng thế, hiền lành chăm chỉ là bổn phận của Đào Hoa, cái đó nó đều làm tốt! Nhưng sao Hà gia các bà có thể sai khiến nó như trâu như bò vậy? Ta sống hơn nửa đời người chưa bao giờ nghe nói làm dâu còn phải giúp bà thím, em chồng giặt đồ lót!” Trần thẩm nói tới đây vô cùng tức giận.
Hà gia Nhị tức phụ, Tam tức phụ, còn cả Hà Hoa dù da mặt dày cách mấy cũng phải đỏ mặt.
“Đúng là loại người thô thiển, không hổ là nông phụ lỗ mãng, chuyện đồ lót mà bà cũng có thể nói ra miệng được à? Đúng là không sợ mất mặt!” Hà Hoa thẹn quá hóa giận nói.
“Đúng thế, ta là nông phụ! Nhà ngươi có thể đưa đồ lót bắt chị dâu giặt mà còn sợ người ta nói ra à?” Trần thẩm khinh thường nói.
Mọi người nghe xong cũng cười ầm lên.
“Thôi được, đàn bà con gái trong Hà gia đều gãy tay gãy chân hết, chỉ có mình Đào Hoa lành lặn nên tất cả quần áo trong nhà đều bắt một mình con bé giặt thôi. Còn nữa, trời chưa sáng Đào Hoa đã phải dậy nấu bữa sáng cho cả nhà các ngươi, các ngươi dám nói không có không?”
“Đào Hoa ở nhà họ Hà các ngươi nhẫn nhục chịu khó như thế. Nếu các ngươi thấy nó có công lao mà đối xử tốt với nó một chút thì ta cũng không nói gì, nhưng Hà gia đã đối xử với con gái ta thế nào? Đứa con gái đáng thương của ta, ở Hà gia các ngươi chưa bao giờ được ăn một bữa no, lại còn bị mẹ con Hà lão bà bắt nạt! Còn hôm nay nữa, đầu tiên Hà lão bà dẫn theo hai người con dâu, cả cháu gái Hà Hoa của bà ta đến phòng Đào Hoa, nói gì mà muốn lấy đồ cưới của Đào Hoa để cho Hà tú tài vào Phủ Thành học. Mọi người nói xem, có nhà nào lấy đồ cưới của cháu dâu cung phụng cho cháu trai nhà mình đi học không?”
“Hà gia ở thôn chúng ta cũng được coi là nhà giàu, vậy mà còn không bằng nhà nghèo như chúng ta nữa! Ít nhất chúng ta cũng biết đồ cưới của con dâu không phải thứ nhà chồng có thể tùy tiện lấy”
“Hà lão bà đúng là quá đáng thật!”
Đám người Hà lão bà không ngờ Trần thẩm lại kể hết mọi chuyện như thế, lại còn vô cùng rõ ràng lưu loát, nhất thời khiến bọn họ luống cuống không biết làm sao.
Mắt thấy theo lời Trầm thẩm nói, mọi người bắt đầu gièm pha Hà gia. Hà lão bà không nhịn được nói: “Hà gia chúng ta thích làm thế nào thì làm, không đến lượt các ngươi quản!”
“Hà lão bà, bà đừng có mới nghe tới đây đã khóc lóc om sòm chứ! Chuyện hôm nay ta còn chưa nói xong đầu, cho dù các bà có đi tới đâu thì ta cũng sẽ làm cho ra lẽ! Con gái ta suýt mất mạng ở nhà các người, các người còn không cho ta đòi lại công bằng cho nó à? Nếu các người không tàn nhẫn vô tình như thế, thì hôm nay chúng ta đã để lại cho các người chút thể diện rồi”
“Đúng rồi, ta đang nói tới đâu nhỉ? À, các bà đòi đồ cưới của Đào Hoa, Đào Hoa nó cũng cho, chỉ muốn giữ lại cây trâm bạc bà ngoại để lại cho nó, thế nhưng các ngươi đến đồ vật kỷ niệm như vậy cũng không cho nó giữ! Lúc Đào Hoa muốn lấy lại cây trâm mà tiểu cổ Hà Hoa đã cắm trên đầu, thì Hà Hoa lại đẩy nó ngã xuống đất. Nó đang có thai đấy! Các ngươi thấy Đào Hoa kêu đau còn không đi mời đại phu cho nó. Các ngươi làm những chuyện như vậy, các ngươi còn có nhân tính không? Cuối cùng cũng là hàng xóm thấy không đành lòng mới đi mời đại phu cho Đào Hoa!”
Trần thẩm mặc dù đã biết chuyện này, nhưng giờ nhắc lại vẫn vô cùng tức giận. Các thôn dân nghe thế cũng bất bình.
“Hóa ra mọi chuyện là như vậy, ta nói kỳ quái mà! Ta thấy Vợ Đại Sơn có thai đang yên ổn, sao đột nhiên xảy ra chuyện rồi, thì ra là bị tiểu cổ đẩy!” Có người nói.
“Hà Hoa này đúng là ác độc, trong bụng chị dâu người còn đang mang thai cháu trai người đấy!”
“Không chỉ Hà Hoa độc ác, mà mẹ con Hà lão bà cũng tàn nhẫn. Bọn họ đều thấy chết mà không cứu!”
Vợ chồng Hà Lão Thực, cả Hà Đại Sơn cũng biết đại khái chuyện xảy ra hôm nay, nhưng không ngờ lại có chuyện đám người Hà lão bà thấy Đào Hoa xảy ra chuyện nhưng lại không cứu, không đi mời đại phu. Bọn họ còn tưởng Thổ đại phu là Hà lão bà mời tới cơ đấy.
Bây giờ trong lòng Hà Đại Sơn hoàn toàn lạnh lẽo.