Điền Viên Cẩm Tú

Ch n tướng thế nào?


trước sau

“Mừ! Đám nghèo kiết hủ lậu các ngươi, không ruộng không đất, có muốn cũng chẳng nuôi nổi

nhiều người như vậy. Ta đã giúp các ngươi tìm một tài chủ lớn ở huyện bên, gia tài bạc triệu. Bây

giờ, hắn đang muốn tìm nha hoàn thân cận cho con gái, gia giá năm lượng bạc, lại chỉ cần ký khế ước làm năm năm thôi. Số bạc này đủ để các người dùng một hai năm. Bọn ta kiếm được cho các ngươi món lợi lớn như vậy, các ngươi không cảm tạ chúng ta thì thôi, lại còn không biết điều!” Đổng Nhị Lang hùng hồn nói. Nếu không phải Tử La đã sống hai kiếp, thì thật sự bị lão ta lừa rồi.

“Bọn ta không thiếu chút bạc này, còn chuyện bọn ta có cái ăn hay không, cũng không cần nhà Nhị bá các người quan tâm.” Tử La nói.

“Đúng, A La nói rất đúng, bọn ta có đói chết cũng không cần mấy người quan tâm, mau cút đi cho ta.” Tử Hiên ở sau vườn nghe Tử Đào nói sơ qua, lúc này đang lửa giận bừng bừng. Bọn họ lại dám có ý đồ với đại tỷ.

“Nhị bá, nếu không có chuyện gì, Từ Thụ cũng không giữ hai người lại nữa.” Tử Thụ nói.

“Các ngươi đúng là không biết tốt xấu, các ngươi nuôi được nhiều người vậy sao? Cẩn thận không đói chết cả lũ đấy.” Đổng Nhị Lang thấy họ không có chút cảm kích, khác xa với dự đoán của hai người thì không khỏi luống cuống. Lão nghĩ thầm, bọn này nghe thấy mình tìm được nơi tốt cho đại tỷ chúng nó, không những tiết kiệm được đồ ăn, lại còn có thêm năm lượng bạc. Đáng nhẽ chúng phải cảm tạ lão mới phải chứ? Nhưng có lẽ cả đời này lão ta cũng sẽ chẳng hiểu được tình cảm sâu đậm giữa huynh muội Tử la đầu.

“Phu quân, bọn nó chỉ là trẻ con thôi, sao có thể biết mấy chuyện này, vẫn phải để trưởng bối như chúng ta quyết định thôi. Đến lúc trưởng thôn hỏi chuyện, chúng ta cứ nói như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta.” Đổng Hoàng thị nhắc nhở trượng phu mình.

Lúc nãy bà ta bị Tử La lừa rồi, bây giờ nghĩ lại, chỉ cần không bị mọi người vạch trần ngay tại đây, sau này nói thế nào không phải do bà ta quyết định hay sao. Cho dù có người nghi ngờ cũng chẳng có chứng cớ, bà ta không tin sẽ có người đi mấy trăm dặm chỉ để chứng thực chuyện này.

Tử La nghe Đổng Hoàng thị nói thế cũng biết là họ muốn cướp người. Nếu lúc trước nàng chỉ nghi ngờ động cơ của họ không đơn giản thì bây giờ có thể chắc chắn rằng họ muốn không một ai biết được. Tử La biết, chỉ với sức lực của mấy đứa trẻ nhà này thì khó có thể ngăn cản mấy người nhà Đổng Hoàng thị.

Vì thế, Tử La lợi dụng lúc họ không để ý đến chỗ mình và Tử Hiên, bèn lén lút nói với cậu: “Nhị ca, huynh mau đi tìm trưởng thôn đi, khả năng rất cao là họ muốn cướp đại tỷ đi đấy!”

Tử Hiên nghe xong thì lập tức chạy ra ngoài.

Đổng Nhị Lang nghe Đổng Hoàng thị nói như vậy cũng biết phải tốc chiến tốc thắng, dù sao thì mấy huynh muội này cũng chẳng phải đối thủ của lão. Lão hung hăng nói: “Vi tỷ nhi, chẳng lẽ ngươi muốn đệ đệ muội muội mình đói chết hết sao? Mau theo chúng ta, nếu không nhờ người ta không đợi, chuyện tốt như vậy cũng chẳng có phần của ngươi đâu.”

“Không có mới tốt. Sao Nhị bá đột nhiên lại quan tâm đến chúng ta vậy? Không phải Nhị bá lấy được cái gì tốt ở chỗ người ta, sợ không làm xong việc đấy chứ?” Tử La hỏi.

“Sao ngươi lại nói thế: Tiểu nha đầu, ở đây không đến lượt người nói chuyện.” Đổng Nhị Lang bị Tử La nói trúng tim đen, không khỏi có phần sợ hãi.

“Nếu không phải như vậy thì Nhị bá cũng không nên phản ứng mạnh đến thế mới phải. Ta cũng chỉ nói vậy thôi

mà.” Tử La nói. Nàng biết, lúc này nàng nhất định phải tranh thủ thời gian cho nhị ca. Nếu Tử Thụ, Tử Vi và Tử Đào nghe vậy mà còn không có chút nghi ngờ nào, thì đúng thật là quá khờ. Mà sự thật là ba người cũng chẳng phải đồ ngốc, họ còn rất thông minh đấy.

Tử Thụ mở miệng đuổi khách: “Nhị bá, hai người mau về đi.”

“Các ngươi đúng là không hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ biết Nhị bá của các ngươi khổ tâm thế nào. Phu quân, chúng ta trói Vi tỷ nhi lại, kéo ra ngoài đưa cho người ta.” Đổng Hoàng thị thấy đám Tử Thụ ngoan cố không nghe, thì không khỏi tức giận. Bà ta sợ đêm dài lắm mộng, liền nhặt sợi dây cỏ ở góc sân lên, nói với Đổng Nhị Lang.

Đổng Nhị Lang nghe vậy liền muốn đi lên bắt Tử Vi Tử Thụ và Tử Đào thấy vậy, liền vội chạy lên giúp đại tỷ. Nhất thời, đám người loạn hết cả lên. Trong lúc giằng co, hai người Tử Thụ sợ làm Tử Vi bị thương, cho nên không động chân tay. Nhưng Đổng Nhị Lang là người lớn, lại ra tay độc ác, nên rất nhanh, hai đứa trẻ đã rơi vào thế yếu. Một mình Đồng Nhị Lang đối phó với hai người Tử Thụ, Đổng Hoàng thị thì trói Tử Vi lại, sắp bước ra khỏi cửa.

Tử La biết, một khi họ mang đại tỷ đi, hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng nhà họ nằm ở nơi hẻo lánh, cho dù bấy giờ các nàng có kêu cứu, chỉ sợ cũng không kịp.

Cuống lên, Tử La bèn cầm một cây gậy gỗ đứng chặn trước cửa, nói: “Nếu các người dám mang đại tỷ ta đi, ta sẽ liều mạng với các người. Nếu ồn ào đến mức chết người thì các người cũng chẳng tốt gì đâu.”

Tử Đào, Tử Thụ cũng nhanh chóng chạy đến cạnh Tử La, ra vẻ chỉ cần họ dám bước thêm một bước thì sẽ cùng liều mạng.

Đổng Nhị Lang và Đông Hoàng thị thấy vậy thì hơi do dự. Họ cũng sợ chuyện này quá ồn ào, đến lúc đó nhất định sẽ gặp phiền phức.

Trong lúc mấy người giằng co, Tử Hiên đã dẫn trưởng thôn và mấy người trong thôn chạy tới. Trưởng thôn thấy hai người Đổng Nhị Lang đang giằng co với mấy huynh muội Tử Thụ, liền mở miệng: “Đồng Nhị Lang, hai người các ngươi lại muốn gây chuyện gì đấy?”

Tử La nhìn thấy Tử Hiên dẫn người đến thì đã yên tâm hơn phân nửa, nhưng nàng sợ Đổng Nhị Lang sẽ ngụy biện cho hành động của mình, dù sao thì lý do lão ta đưa ra cũng rất chính đáng. Nàng sợ mọi người sẽ bị lão ta qua mặt, sợ mọi người sẽ ủng hộ Đổng Nhị Lang, đưa đại tỷ đi làm nha hoàn. Cho nên,
nàng nhất định phải vạch trần chiêu trò của lão, như vậy mới cứu được đại tỷ.

“Ôi, trưởng thôn, ngài đến rồi sao.” Tuy ở trong lòng, Đồng Nhị Lang rất bất mãn với việc trưởng thôn xen vào chuyện người khác, nhưng bây giờ lão ta vẫn đang sống dưới sự quản lý của trưởng thôn nên không thể đắc tội ông ấy được. Thế nên, lão ta đành cười làm lành nói.

“Hừ! Chuyện gì đây? Ngươi nhìn chuyện bây giờ giống cái gì? Rốt cuộc là làm sao? Còn không mau cởi trói cho Vi tỷ nhi!” Trưởng thôn quát lớn.

Lúc này, Tử La và Tử Đào chạy vội đến cởi trói cho Tử Vi. Đổng Hoàng thị sợ Đổng Nhị Lang nói bậy, liền tranh nói trước: “Trưởng thôn, là như thế này, ngài xem mấy đứa cháu của bọn ta không cha không mẹ, lại không tiền không thế, chỉ có mỗi mảnh ruộng cằn cỗi, chút đất ấy sao có thể nuôi sống đám trẻ này được. Cứ nghĩ đến chuyện này, phu quân ta lại ngủ không yên. Chuyện ngày trước cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Thế nên phu quân ta mới nhờ bạn cùng trường ngày trước tìm cho Vi tỷ nhi một công việc để kiếm sống. Bây giờ ở huyện bên có một tài chủ lớn, gia tài bạc triệu, bây giờ đang muốn tìm một nha hoàn thân cận cho con gái, gia giá năm lượng bạc, lại chỉ cần ký khế ước làm việc năm năm. Ngài xem, mỗi năm có thể kiếm thêm một lượng bạc, hàng tháng lại được 200 văn tiền tiêu vặt, kiếm được nhiều hơn cả làm việc nặng nữa. Có chỗ bạc này, đám Thụ ca nhi cũng không phải lo ăn mặc rồi. Vậy mà bọn chúng lại không hiểu chuyện, mới có chút hiểu lầm với chúng ta đã cãi nhau.”

Lời Đổng Hoàng thị nói ra vô cùng hoàn mỹ, không chỉ nói rõ nguyên nhân tại sao họ đến đây, nếu được lý do còn hợp lý đến mức người khác không thể phản bác, lại còn ám chỉ mấy huynh muội Tử La vô lý không biết tốt xấu.

Tuy trưởng thôn không hoàn toàn tin những gì Đổng Hoàng thị nói, nhưng cũng không thể không thừa nhận bà ta nói năng vô cùng có lý, hoàn cảnh nhà Thụ ca nhi thật sự không được lạc quan cho lắm.

Tử La thấy vẻ mặt trưởng thôn hơi dao động thì cuống lên, nói: “Trưởng thôn gia gia, không phải như thế, Nhị bá vừa đến liền muốn trói đại tỷ lại, bọn cháu sợ lắm, À La sợ lắm.” Lời của Tử La bác bỏ thành công lời ám chỉ huynh muội các nàng không biết điều của Đông Hoàng thị lúc nãy, hơn nữa còn khiến mọi người ở đây bắt đầu nghi ngờ những lời nguy hiện của bà ta.

“Trưởng thôn gia gia, không phải Tử Thụ không biết tốt xấu, mà là cách Nhị bá dẫn đại tỷ của bọn cháu đi khiến bọn cháu không thể tin tưởng. Trưởng thôn gia gia, bọn cháu nghe nói là bây giờ bán một người, mà còn là văn tự bán đứt cũng chỉ bốn, năm lượng bạc. Bây giờ, khế ước làm việc năm năm lại được tận năm lượng, bọn cháu thật sự không thể tin tưởng dễ dàng vậy được.” Tử Thụ nói những điều này ra, đúng là khiến mọi người phải xem xét lại lời của Đổng Hoàng thị trước đó.

Tử La vốn cũng muốn nói với mọi người chuyện này, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên không dám nói thẳng, bây giờ thấy thấy đại ca thông tuệ như vậy thì khá yên lòng.

“Đổng Nhị Lang, người nói xem nhà đó là người ở đâu, họ gì? Nói ra để mọi người góp ý xem, có nên tin hay không.” Trưởng thôn nói.

“Chuyện này... Chuyện này...” Đổng Nhị Lang cứng họng.

“Là thế này, trước đây lúc phu quân ta nói chuyện với bạn cùng trường có nhắc đến Thụ ca nhi, người đó rất đồng cảm với đám trẻ này. Hắn nhớ là trước đó có một vị tài chủ có nhờ tìm nha hoàn cho con gái, nên bảo là sẽ giới thiệu cho. Mà đúng là ý trời, nhà kia cũng rất đồng cảm với chuyện của mấy đứa Thụ ca nhi. Họ động lòng trắc ẩn, cho nên mới có chuyện ký khế ước làm việc năm năm này.” Đổng Hoàng thị sợ Đổng Nhị Lang làm hỏng việc, vội vàng nói.

Tuy trưởng thôn không thích Đổng Hoàng thị cướp lời kiểu này, nhưng nghe bà ta nói có đầu có đuôi, cũng không khỏi tin tưởng hơn một chút, ông hỏi: “Nhà đó họ gì? Là người ở đâu?”

“Là nhà họ Lâm ở huyện bên cạnh a.” Đổng Hoàng thị đáp.

Trưởng thôn nghe xong, nói: “Nếu thật sự là vậy thì đúng là chuyện tốt, nhưng huyện kế bên cũng hơi xa, mấy đứa Thụ ca nhi muốn đi thăm Vị tỷ nhi cũng không được tiện lắm.” Thế là, ông hỏi Tử Thụ: “Thụ ca nhi thấy thế nào?”

“Trưởng thôn gia gia, Tử Thụ đã hứa với cha mẹ là sẽ chăm sóc các tỷ đệ thật tốt, vì vậy, chỉ cần Tử Thụ có một

miếng ăn thì nhất định sẽ không để đệ đệ muội muội chết đói. Tử Thụ ở đây cảm tạ mọi người đã suy xét giúp Tử Thụ, nhưng Từ Thụ sẽ không đồng ý để đại tỷ đi làm nô tỳ. Tử Thụ thà để mình khổ sở một chút còn hơn.” Tử Thụ đáp

Mọi người nghe thế, mặc dù rất cảm động nhưng không quá đồng ý với cách làm của cậu. Bây giờ, đừng nói là không cha không mẹ, cho dù có cha có mẹ, cũng phải bán con đi để lo cho gia đình. Tử Thụ chỉ là một thằng nhóc choai choai, sao có thể nuôi sống đám trẻ trong cái nhà này được?

“Thụ ca nhi, ngươi cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi, lấy gì để nuôi sống đám trẻ kia? Chẳng lẽ ngươi lại trông chờ người khác nuối đệ đệ muội muội của mình hay sao? Thay vì đói chết, chẳng thà để Vi tỷ nhi đến nhà tài chủ kia làm việc.” Phan thẩm trong thôn chất vấn cậu. Ngày trước bà đã không hài lòng chuyện mọi người trong thôn góp tiền làm tăng sự cho mẹ Tử Thụ rồi. Lúc đó bà ta cũng phải bỏ ra năm mươi văn tiền đấy. Bà ta sợ sau này đám Tử Thụ sẽ lại trông chờ mọi người trong thôn nuôi sống.

“Thụ ca nhi, chúng ta biết người muốn bảo vệ tỷ đệ mình, nhưng người cũng phải suy xét lại tình cảnh nhà mình mới được!” Hồ nhị thúc trong thôn cũng nói.

Thấy mọi người bắt đầu nghiêng về một phía, Tử La lại càng thêm sốt ruột.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện