“Vầy được rồi, mọi người cứ về nhà thương lượng lại đi, cũng đưa ra quyết định sớm một chút. Dù sao thì cửa hàng buôn bán không thể thiếu người được.2Nếu như mọi người không thể ở lại cửa hàng làm việc, thì chúng cháu sẽ đi tìm người sớm một chút.” Tử Thụ nói.
“Tử Thụ ca, bọn muội sẽ ở lại8tiếp tục làm việc, ruộng đất của nhà bọn muội không có bao nhiêu cả, cũng không có mảnh ruộng nào tốt. Muội sẽ về nhà nói chuyện với cha mẹ, có6khi mẹ muội cũng có thể đến cửa hàng để làm việc đấy! Từ Thụ ca, các huynh có thể đừng tìm những người khác trước được không, muội sợ đến lúc3đó...” Giang Nhị Nha nghe nói Tử Thụ muốn tìm người khác liền sợ Tử Thụ không cần các nàng, vì vậy mới vội vàng nói với Tử Thu giữ lại cho5các nàng cơ hội việc làm này.
“Các muội không cần lo lắng, bọn ta sẽ đợi sau khi mọi người quyết định xong, xem có thiếu người hay không rồi
mới quyết định tìm thêm người bên ngoài!” Tuy rằng Giang Nhị Nha còn chưa nói xong, nhưng Từ Thụ cũng hiểu rõ ý, lập tức an ủi mấy người.
Giang Nhị Nha, Giang Đại Nha và Trần thẩm nghe Tử Thụ nói như vậy mới yên tâm trở lại.
Công việc trong cửa hàng, không chỉ có tiền lương cao mà còn không phải dầm mưa dãi nắng. Mọi người khó có cơ hội tìm được công việc ở trấn trên, cho nên đều hy vọng sẽ không vuột mất công việc này.
“Vậy được rồi, Tử Thụ, ngày mai chúng ta nhất định sẽ trả lời cháu!” Trần thẩm nói.
“Vâng, vậy mọi người cứ về nhà thương lượng rõ ràng đi. Ngày mai cháu và Tử Hiên phải quay về thư viện rồi, nhưng Đại tỷ, Tử Đào, A La và Tiểu Lục vẫn sẽ đến cửa hàng. Cháu mong Trần thẩm, Đại Sơn ca, và mọi người có thể hỗ trợ trông nom việc làm ăn của cửa hàng. Dù sao thì mấy người đại tỷ cũng chỉ là nữ hài, có rất nhiều chuyện đều không tiện đứng ra, mà Tiểu Lục lại còn nhỏ. Vì vậy, không có cháu và Tử Hiên ở đây, hy vọng mọi người có thể hỗ trợ trông nom cửa hàng nhiều hơn một chút!” Tử Thụ nói đến đây liền đứng lên chắp tay, nói với mọi người.
“Không cần các cháu nói, chúng ta cũng sẽ trông nom việc làm ăn của cửa hàng thật tốt!” Trần thẩm nói.
“Đúng vậy, Tử Thụ, nói như thế nào thì Đại Sơn ca cũng đã từng làm tiểu nhị ở trên trấn mấy năm. Trông nom việc làm ăn của cửa hàng, Đại Sơn ca ít nhiều cũng có kinh nghiệm, mấy đứa cứ yên tâm đến thư viện đi!” Cao Đại Sơn nói.
Mẹ Xuyên Tử cũng nói các nàng sẽ trông nom cửa hàng.
“Vậy được rồi, việc làm ăn của cửa hàng làm phiền mọi người vậy!” Tử Thụ nói.
“Tử Thụ, ngày mai ta với Thiết Trụ cũng phải đi thư viện, việc nhập rau củ, ghi sổ, không biết mọi người đã tìm được người phù hợp chưa.” Mấy ngày hôm nay, cứ buổi sáng là Thiết Đản đến cửa hàng để hỗ trợ, buổi chiều lại trở về thôn để giúp Trần thúc ghi chép sổ sách. Hiện tại, hắn thấy Tử Thụ không nói gì đến chuyện ghi chép việc mua bán rau củ nên mới nhắc nhở Tử Thụ.
“À! Về việc này, huynh muội ta đã cân nhắc qua rồi. Việc ghi chép sổ sách, chúng ta tạm thời vẫn chưa tìm được người, cho nên trước tiên cứ để Đại tỷ, Tử Đào với A La thay phiên nhau làm đã.” Tử Thụ nói.
Sau khi thương lượng xong chuyện cần thiết, Chương lão đột nhiên nói: “Thụ thiếu gia, chờ mọi người tìm được đủ người, ta và bà nhà dự định sẽ quay về thôn.”
Hai ngày trước, có một lão đầu ở Lưu gia thôn đến quán ăn cơm. Ông ấy thấy trên tay Chương lão có một vết bớt, sau đó Chương lão và lão đầu kia cùng nhau ôn lại một đoạn ký ức, thì ra bọn họ chính là huynh đệ đã thất lạc nhiều năm.
Hóa ra, hơn năm mươi năm trước, ở đây xảy ra đại hạn, rất nhiều gia đình lưu lạc đến mức phải bán cả con gái con trai, Chương lão khi đó cũng bị bán đi. Khi đó Chương lão còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện chẳng để tâm mà nhớ kỹ được, nhưng ông ấy vẫn nhớ rất rõ rằng đại khái ông là người ở nơi này. Đây cũng là nguyên nhân trước đây ông ấy muốn ở lại đây, không muốn cùng Dương Chí rời đi.
Cuối cùng Chương lão cũng tìm được người nhà, cuối cùng cũng có thể lá rụng về cội. Hơn nữa, hiện tại ông cũng đã thấy mấy người Tử Thụ có quyết định nhận người, sau này cửa hàng sẽ không thiếu người hỗ trợ, vì vậy, ông ấy mới muốn nhân cơ hội này để rời đi.
“Chương gia gia, mọi người đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tử Thụ hỏi.
“Ừ! Chúng ta đều nghĩ kỹ rồi, lá rụng về cội, chúng ta cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa, nên mong rằng những năm còn sống này có thể quay lại quê cũ. Chương gia gia ta cũng muốn cảm tạ Tử Thụ cùng mọi người! Nếu như không có mọi người mở cửa hàng, Chương gia gia ta cũng chẳng thể gặp lại đại ca của ta được.” Chương lão nói.
“Chương gia gia, ông bà quay về quê cũ rồi có việc gì có thu nhập không? Dù sao thì ông bà cũng phải sinh sống mà!” Từ Thụ vẫn còn chưa yên tâm, hỏi.
“Việc này thì Thụ thiếu gia không phải lo cho bọn ta nữa! Mấy năm nay, Đại ca ta chăm chỉ cần cù, đã khai khẩn được rất nhiều ruộng đất. Lần này bọn ta trở về, Đại ca của ta sẽ chia cho ta một ít, sau này ta và lão bà sẽ cho thuê mấy mảnh ruộng đó, như vậy chúng ta có thể thu địa tô để sống qua ngày!”
“Nếu vậy thì tốt rồi! Như vậy bọn cháu cũng có thể yên tâm. Nếu Chương gia gia có chuyện gì cần giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với chúng cháu.” Tử Thụ nói.
Ngày thứ hai, để có người có thể ghi chép việc nhập nguyên liệu, Tử Vi và Tử Đào, Tiểu Lục liền ở lại nhà, chỉ để lại mình Tử La ở cửa hàng trên trấn làm thu ngân, ghi sổ sách.
Tử La cùng huynh đệ Tử Thụ đến cửa hàng, sau khi hai người giúp đỡ mở cửa hàng sẽ đi thư viện.
Mà Tử La thì ở lại cửa hàng làm thu ngân.
Đây là lần đầu tiên Tử La một mình làm thu ngân, Tử Thụ, Tử Hiên
đều có chút không yên lòng.
“Này! Từ Thụ ca, sáng nay hai người sao thế: Không yên tâm chuyện gì à?”
Sau khi tan học, Chu Viễn dẫn bạn học cùng đi về phía Tử Thụ thăm hỏi.
“Còn không phải là trong cửa hàng chỉ có một mình A La làm thu ngân sao, bọn ta có chút không yên lòng!” Tử Hiên nói.
“Bọn ta có thể hiểu được cảm giác bấy giờ của mọi người, nhưng thật ra thì không cần lo lắng như vậy. A La rất thông minh, sẽ không có sai lầm gì đâu! Hai người nên suy nghĩ về việc trưa nay mời mọi người đi ăn cơm đi! Ai bảo hai người mở cửa hàng mà không nói với bọn ta thế! Mọi người nói xem có đúng không?!” Chu Viễn nói.
Mọi người nghe xong đều gật đầu. Mấy người Tử La mở cửa hàng nhưng không hề nói với bất kỳ ai. Lưu chưởng quỹ thì đến hỗ trợ chuyện buôn bán của cửa hàng mới biết, còn mấy người Thân Diệc Phàm biết được là do một ngày trước khi huynh muội Tử La mở cửa hàng, Mã chưởng quỹ đến nhà Tử La đưa tiền hoa hồng. Khi đó Thân Diệc Phàm vừa mới đến trấn trên, cho nên mấy người bọn họ mới có thể vội vàng đưa lễ mừng khai trương đến được.
Mà Dung Phong lại là người thân cận nhất với đám người Tử La, thỉnh thoảng sẽ đến nhà tặng đồ ăn, bao gồm bánh đậu xanh Lục Kỷ ở trấn trên mà Tử La thích nhất, cùng với mấy loại bánh kẹo và những bộ quần áo nhiều màu sắc, còn cả những món trang sức nho nhỏ và đồ chơi mới lạ! (Đương nhiên có mấy thứ là có người bắt hắn đưa rồi)
Cho nên đương nhiên là Dung Phong cũng biết chuyện bọn người Tử La mở cửa hàng.
Nhưng, còn Chu Viễn, bởi vì cả nhà Chu Viễn đều lên thị trấn để chúc Tết bà ngoại, nên không hề biết chuyện mấy người Tử La mở cửa hàng. Mãi đến hai ngày trước, Chu Viễn mới biết chuyện này.
Chu Viễn thấy nhiều người như vậy mà hắn là người biết trễ nhất, cho nên vô cùng “bất mãn” với mấy người Tử La.
“Còn không phải do người cùng Chu bá bá lên thị trấn à? Bọn ta làm sao thông báo cho mọi người kiểu gì? Không thể trách bọn ta được!” Tử Hiên lớn tiếng cãi lại.
“Ta... ta đi thị trấn thì thôi không nói, nhưng những bạn học khác thì sao? Cũng có thấy các ngươi thông báo đâu!” Vốn Chu Viễn đã có chút nghẹn lời, nhưng hắn vừa suy nghĩ, lại nói.
Tử Hiển: “..”
“À! Vậy là do huynh muội chúng ta không phải! Các ngươi buồn như vậy có phải vì không đưa quà khai trương đến cho bọn ta được không? Đừng lo, sau này các ngươi đến cửa hàng của chúng ta ăn uống thì cứ đưa cho chúng ta gấp đôi tiền là được!” Tử Thụ không gấp không vội nói.
Chu Viễn: “...” Hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ lại bị Tử Thụ phản bác như vậy.
Mọi người: “...”
Vì vậy, buổi trưa, bọn người Chu Viễn trộm gà không được lại còn mất nắm thóc, bọn họ phải cùng Tử Thụ, Tử Hiên đến cửa hàng của hai người ăn malatang, khi thanh toán thì đưa gấp đôi tiền. Tử La cầm tiền mà cười híp mắt, không thấy mặt trời đấu.
Lúc bọn Chu Viễn rời đi, Tử La còn hoan nghênh bọn họ lần sau lại tới.
Chu Viễn thấy bộ dạng mê tiền vui vẻ quên trời quên đất của Tử La nói: “A La, nếu như hôm nào Chu đại ca cũng đến, có phải A La đều sẽ nhiệt tình với Chu đại ca như vậy không?!”
“Nếu như hôm nào các huynh cũng đưa A La gấp đôi tiền cơm, A La nhất định sẽ phục vụ mọi người thật nhiệt tình.” Tử La cũng không sợ Chu Viễn trêu chọc.
Mọi người nghe thấy đều phá lên cười.
Chu Viễn không nói được gì, một hồi lâu sau mới cảm khái nói: “A La, muội với Tử Thụ ca đúng thật là huynh muội!”
“Đương nhiên! Tiểu A La của chúng ta là đáng yêu nhất, thông minh nhất!” Dung Phong cũng vui vẻ cười nói. Dung Phong nhìn Tử Thụ, Tử Hiên cùng đám người Chu Viễn đi ăn trưa thì liền đi theo bọn họ.
Bởi vì quan hệ với Mạc Vân Thiên, bây giờ Dung Phong khá thân thiết với đám Tử La, đôi khi còn thân hơn cả huynh đệ trong nhà hẳn nữa.
Mấy người Chu Viễn, Dung Phong đi rồi, Tử Thụ, Tử Hiên ở lại hỗ trợ cửa hàng thêm hai khác nữa thì đóng cửa ăn cơm.
“Không biết hôm qua chúng ta không ở lại cửa hàng cùng mọi người, có xảy ra chuyện gì không?” Tử Thu nhân lúc mọi người đang ăn cơm liền hỏi.
“Tử Thụ ca, mẹ của ba bọn muội đã quyết định, bọn muội đều sẽ ở lại cửa hàng làm việc cho mọi người.” Giang Nhị Nha nghe Tử Thụ hỏi, trả lời đầu tiên.
“Vậy thì tốt quá! Hoan nghênh Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ!” Tử La hưng phấn nói.
Tử La vô cùng vui vẻ vì mấy người Giang Đại Nha ở lại giúp đỡ.
Tử La mở cửa hàng buôn bán này, ngoài việc tạo thêm một ít sản nghiệp cho gia đình, thì cũng muốn giúp đỡ những người bên cạnh. Từ lúc nhà nàng giàu có hơn, lại thấy mấy người Trần thẩm phiền não vì tìm cách kiếm tiền, nàng đã có ý nghĩ muốn giúp mọi người rồi.
Tử La nghĩ Giang Đại Nha, Giang Tam thẩm cần phải ra ngoài rèn luyện sự can đảm một chút, nếu không các nàng cứ tự ti như thế cũng chẳng phải là điều tốt gì, huống hồ ở trong thôn, các nàng cũng chẳng có ruộng đất gì cả.
“Vậy lúc nào thì mẹ muội có thể đến đây giúp đỡ công việc?” Giang Nhị Nha hỏi.
Giang Đại Nha cũng nhìn về phía mấy người Tử La.
“Ngày mai nhé! Việc trong cửa hàng cũng không có yêu cầu cao gì cả, ta tin rằng Giang Tam thẩm đến đây sẽ rất dễ dàng thôi.” Tử Thụ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Mấy người Trần thẩm thì sao?” Tử Hiên hỏi.