“Được rồi, danh sách chia tổ là như vậy, bây giờ chính thức bắt đầu phần thi! Xin mời trưởng ban giám khảo Trương nương tử giới thiệu nội dung thi đấu cho mọi người.” Quản sự nói.
Sau đó Trương nương tử đứng cạnh quản sự liền2bước lên nói: “Bây giờ ta sẽ phổ biến nội dung và quy tắc của vòng loại cho các vị, xin các vị xin hãy nhìn kỹ. Đây là chiếc khăn lát nữa các vị phải thêu, cần phải thêu một đường thẳng trên chiếc khăn này,8ngắn nhất cũng phải trên mười tác.”
“Hết thời gian, người nào thêu không đủ mười tấc sẽ bị loại. Hãy nhớ kỹ, các vị có thể thêu dài bao nhiêu thì cứ thêu, đến lúc đó chúng ta sẽ dựa vào chiều dài để chấm điểm. Ngoài6chiều dài ra thì đường thêu cần phải đồng đều tỉ mỉ, chúng ta sẽ đánh giá dựa vào những điều này, thời gian thêu là một khắc. Các vị nghe rõ chưa? Nếu rõ rồi, xin mời các cô nương tổ thứ nhất lên sân khấu!”3Trương nương tử giơ chiếc khăn cho mọi người xem, phổ biến nội xong liền bắt đầu thi. Chỉ thấy các gia đình nhanh chóng bày rất nhiều bàn lên sân khấu. “Bây giờ ta đọc đến tên ai người đó sẽ bước đến đúng vị trí5của mình. Bàn số một Triệu Tiểu Hoa, bàn số hai Vương Tư Tư, bàn số ba...” Quản sự đi tới trước từng bàn, đọc tên của từng người một.
Tới khi một trăm người đã vào chỗ ngồi, quản sự liền tuyên bố bắt đầu. Các cô nương trên sân khấu liền cầm kim bắt đầu thêu. Trong lúc đó, sáu vị giám khảo cũng không ngừng đi qua các cô nương, quan sát cách thêu và trình độ của họ.
Tử La nghĩ, các vị giám khảo làm thế không chỉ vì muốn thử thách tâm lý của các cô nương, mà còn quan sát trình độ của họ để lát nữa chấm điểm.
Vị trí của Tử La khá cao nên nàng có thể thấy rõ tình huống của mấy người trên sân khấu.
Chỉ thấy có một số cô nương có tâm lý vững vàng, cho dù có giám khảo đứng trước mặt mình cũng chăm chú thêu khăn, nhưng cũng có một số cô nương vừa thêu vừa run, khi giám khảo đến gần thì tay chân run lấy bấy. Xem đi, tố chất tâm lý rất quan trọng đấy.
Một nén hương cháy hết, hết thời gian. Quản sự hô lên: “Hết giờ thi! Các vị cô nương xin bỏ tay xuống, nếu chúng ta phát hiện người nào còn thêu thì lập tức hủy bỏ tư cách của người đó!”
Quản sự chưa dứt lời đã có rất nhiều người đi đến trước các dãy bàn, giám sát không cho các cô nương thêu nữa.
Sau đó sáu vị giám khảo liền tỉ mỉ xem tác phẩm của các cô nương, có một vị giám khảo cầm thước kiểm tra độ thẳng của đường thêu, không ngừng trao đổi ý kiến, còn có một vị giám khảo ghi chép gì đó.
Cuối cùng đánh giá tổ thứ nhất cũng xong. Sau đó Trương nương tử bước lên sân khấu tuyên bố kết quả. “Ta tuyên bố danh sách thi qua vòng loại của tổ thứ nhất, các cô nương có tên xin mời cầm tác phẩm bước lên. Những người thông qua gồm qua, số một Triệu Tiểu Hoa, số hai Vương Tư Tư, số năm Dư Lệ...” Trương nương tử đọc đến tên ai, người đó đều vui mừng cầm bức thêu bước lên, người nhà dưới sân khấu cũng hoan vô vui mừng theo. “Được rồi! Trên đây là bốn mươi hai vị cô nương thông qua vòng loại, xin chúc mừng các vị. Theo quy tắc cũ, xin mời các cô nương được thông qua cầm tác phẩm của mình lên trước sân khấu cho mọi người chiêm ngưỡng.” “Năm mươi tám vị cô nương không có tên trong danh sách, các ngươi cũng có thể đến chỗ của những người thông qua để xem trình độ của họ. Nếu ai thấy tác phẩm của mình tốt hơn cô nương nào đó được thông qua thì cứ nói ra, ban giám khảo chúng ta sẽ xem xét lại lần nữa. Nếu đúng vậy chúng ta sẽ đổi cho người đó thông qua.” Đọc xong danh sách, Trương nương tử nói. Các cô nương không có trong danh sách tỉ mỉ nhìn tác phẩm của những cô nương được thông qua, đều cảm thấy tài nghệ không bằng người, cũng không có ai nói lời nào.
Tử La nghĩ, xem ra sáu vị giám khảo đúng là rất tinh tường.
Nhưng cũng đúng thôi, sáu vị này đều là tú nương nổi danh, để bọn họ đánh giá đường thêu thẳng tắp là chuyện quá dễ dàng. Mà trình độ của họ cao thì càng tốt, đánh giá càng công bằng hơn.
Sau đó các cô nương bị loại cúi đầu buồn bã xuống sân khấu, còn các cô nương được thông qua cũng vui vẻ bước xuống. Đám Tử La thấy vị tiểu thư Vương Tư Tư kia còn khiêu khích nhìn về các nàng, khiến Tử Đào tức đến giờ chân. Cũng may, Tử Vi kịp thời giữ nàng lại. “Đại tỷ, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, sắp đến lượt các tỷ rồi, mọi người cố lên! A La tin chắc các tỷ có thể thông qua.” Tử La nói xong giơ tay ra hiệu cố lên.
Tử Vi thấy Tử La tin tưởng các nàng như thế, không khỏi cười hỏi: “A La, sao muội lại tin tưởng bọn tỷ thế? Sao muội có thể chắc rằng
chúng ta có thể thông qua?” “A La đương nhiên biết chứ! Ban nãy A La có xem qua các tác phẩm được thông qua rồi, có nhiều người thêu không đẹp bằng các tỷ đâu. Người khác không nói, nhưng ngay cái vị Vương Tư Tư kia kìa, nàng ta thêu không bằng Đại tỷ đâu. Đại tỷ, các tỷ phải tin tưởng bản thân chứ!” Tử La nhỏ giọng nói. Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha nghe Tử La nói xong, lại nghĩ đến tác phẩm của Vương Tư Tư, đúng là cảm thấy như vậy thật, cho nên cũng tự tin hơn nhiều.
“Cảm ơn A La, chúng ta biết rồi, lát nữa chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết mình để được thông qua.” Tử Vi nói.
Lúc các nàng đang nói chuyện thì tổ thứ hai bắt đầu thi.
Các cô nương được gọi tên thi nhau bước lên sân khấu ngồi vào vị trí của mình. Tử Vi số thứ bảy, mỗi dãy có mười bàn, thế nên Tử Vi ngồi ở hàng đầu tiên.
Giang Đại Nha số mười lăm, Giang Nhị Nha số bốn mươi mốt. Chờ các vị cô nương vào chỗ rồi, cuộc thi liền bắt đầu. Tử La thấy Tử Vi bình tĩnh thêu, vẻ mặt chăm chú giống như đang thêu ở nhà, trong lòng nàng không khỏi gật đầu khen ngợi. Xem ra tố chất tâm lý của Tử Vi khá tốt.
Tử La biết nếu không có gì bất ngờ thì Tử Vi chắc chắn có thể vượt qua vòng này.
Tử La lại quan sát Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha. Mặc dù hai người không bình tĩnh bằng Tử Vi nhưng cũng tạm được, So với các cô nương run rẩy thì các nàng vẫn coi như tương đối bình tĩnh.
Tử La thấy Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha mặc dù có chút khẩn trương nhưng không ảnh hưởng tới việc thêu nên cũng yên lòng, xem ra bọn họ không có vấn đề gì lớn, chắc có thể qua vòng loại.
Một khắc sau, hết giờ. Sau đó ban giám khảo cũng giống như ban nãy tiến hành chấm điểm các cô nương.
“Kết quả cuộc thi đã ở trên tay ta, tổ thứ hai thông qua gồm có: Số năm Thái Tiểu Ngọc, số bảy Đổng Tử Vi...”
Tử La các nàng ở dưới nghe đến tên Tử Vi cũng nhảy lên vui mừng.
“... Sổ mười một, Lưu Vân, số mười lăm Giang Đại Nha... Bốn mươi mốt Giang Nhị Nha...” Tử La các nàng nghe thấy tên Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha thì lại tiếp tục hoan hô ầm ĩ. Giang Tam thẩm còn rơi nước mắt.
Đọc kết quả xong, Tử Vi, Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha bước xuống sân khấu, được mấy người Tử La nhiệt liệt hoan nghênh. “Đại tỷ, Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ, A La đã nói là các tỷ sẽ thông qua mà! Xem đi, không phải thành công rồi sao?” Tử La nói. “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều biết A La nói đâu trúng đó mà, lại đây, để Nhị Nha tỷ hôn một cái!” Giang Nhị Nha cố tình chọc Tử La.
Tử La nghe vậy liền trốn sang một bên.
Mấy người Tử Vi thấy vậy thì bật cười. Tử Đào nhân cơ hội còn khiêu khích nhìn Vương Tư Tư bên kia một cái. Tử Đào thấy Vương Tư Tư cùng nha hoàn của nàng ta tức đến giơ chân giơ tay thì càng vui vẻ. Tử La trợn trắng mắt, Nhị tỷ ngây thơ quá! Sau đó là tổ thứ ba, thứ tư, thứ năm bắt đầu thi. Đám người Tử La đều ở lại xem, đáng chú ý là biểu tỷ của Tử La - Đồng Mai ở tổ thứ tư cũng thông qua.
Thi xong cũng đã giữa trưa, quản sự nói: “Vòng loại hôm nay kết thúc ở đây, cảm ơn các vị đã ủng hộ, cũng cảm ơn các cô nương hôm nay đã đến đây tham gia cuộc thi. Vòng bán kết ba ngày sau cũng sẽ tổ chức tại đây, lúc đó mong hai trăm cô nương nhớ đến đúng giờ, ai đến muộn sẽ không được tham gia thi đấu. Chúng ta cũng vô cùng hoan nghênh các vị hương thân phụ lão đến cổ vũ!”
Quản sự nói xong, mọi người cũng ra về.
Buổi trưa, để ăn mừng Tử Vi, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha thông qua vòng loại, Tử La các nàng mua rất nhiều đồ về nấu ăn, làm hơn mười món. Giang Tam thẩm, Giang Đại Nha, Giang Nhị Nha đều nói quá lãng phí.
Tử Thụ, Tử Hiên, Thiết Đản trở về biết ba người đều thông qua cũng vô cùng vui mừng.
Đóng cửa hàng, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm chúc mừng, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Cười nói xong, Giang Tam thẩm đột nhiên lại chảy nước mắt.
“Giang Tam thẩm, thẩm xem Đại Nha tỷ, Nhị Nha tỷ đều thông qua rồi, thẩm nên vui vẻ mới đúng, sao lại khóc?” Tử Đào nói.
“Đúng! Đúng! Đúng! Thẩm nên vui vẻ mới đúng.” Giang Tam thầm nói xong liền lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói: “Tại thẩm vui quá! Đại Nha, Nhị Nha, cuối cùng các con cũng hết khổ, chuyện này còn phải cảm ơn huynh muội Tử Đào, A La đấy.” “Ha ha, Giang Tam thẩm, đây là thành quả cố gắng của hai tỷ ấy, chúng cháu có công gì đâu ạ.” Tử La nói.