Tuy Tử Thụ biết nhà Nhị bá đối xử với huynh đệ nhà mình không tốt, nhưng cũng không ngờ họ lại làm ra chuyện thế này. Nếu hôm nay Nhị bá thật sự làm được chuyện này, hắn thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Vì thế, cậu hạ quyết tâm nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn gia gia, chuyện hôm nay mong ngài có thể quyết định giúp chúng cháu. Nhị bá ba lần bốn lượt gây phiền toái với chúng cháu thế này, nếu không phải mọi người tới kịp, thì sợ là đại tỷ của chúng cháu đã bị họ đưa đi rồi. Từ Thụ thật rất sợ một ngày nào đó Tử Thụ không bảo vệ được tỷ đệ nhà mình, vì vậy xin trưởng thôn nhất định phải làm chủ cho chúng cháu.”
Tử La nghe đại ca nói vậy thì biết đại ca đã nghĩ thông, không còn hy vọng gì vào tình thân của Nhị bá nữa. Bây giờ hắn đã quyết định trở mặt với nhà Nhị bá rồi. Tử La vui vì đại ca có thể quyết tâm trở mặt với gia đình cực phẩm này, nhưng lại đau lòng vì đại ca tuổi còn nhỏ đã nhìn thấu sự nóng lạnh trong thế gian. Có đôi khi, tình thân, nó lại bạc bẽo như vậy đấy.
“Đúng vậy, trưởng thôn, chúng ta không thể nhân nhượng cho nhà Đổng Nhị Lang mãi được, nếu không sau này nhất định họ sẽ làm ra những chuyện càng không có tính người hơn. Ngài xem, chuyện hắn làm hôm nay, là chuyện mà một người bá phụ có thể làm sao? Chúng ta đưa hắn lên gặp quan đi.” Trần thẩm tức giận nói, mọi người cũng nhao nhao đồng ý.
Tử La nghĩ thầm, tuy chuyện Đông Nhị Lang làm hôm nay khiến mọi người căm phẫn, nhưng Tử La biết trưởng thốn nhất định sẽ không đưa Đổng Nhị Lang lên quan. Cho dù trưởng thôn có đồng ý, nhưng nếu Tử Thụ đưa nhà Nhị bá lên quan thật, bây giờ mọi người đang tức giận có lẽ sẽ tán thành cách làm của Tử Thụ, nhưng sau này chắc chắn không khỏi nghị luận cậu bạc bẽo. Vì thế, khả năng hôm nay đưa nhà Nhị bá lên quan không lớn. Cho nên, không bằng nhân lúc mọi người vẫn đang tức giận, tranh thủ cắt đứt quan hệ với nhà họ, tránh việc sau này lại phải kiêng kỵ thân phận trưởng bối kia.
Thế là nàng thì thầm với Tử Thụ một lúc. Tử Thụ nghe ý kiến của muội muội xong, cũng rất đồng ý với chuyện này.
Vì thế, cậu nghe theo ý kiến của muội muội, nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn gia gia, cha mẹ cháu lúc còn sống đã từng dạy chúng cháu phải biết kính trọng trưởng bối, tuy nhà Nhị bá bất nhân trước, nhưng chúng cháu cũng không thể hoàn toàn không để ý đến tình thân được. Vậy nên theo như cháu thấy thì không bằng để Nhị bá viết một tờ văn thư, nói rõ những chuyện xảy ra hôm nay, thừa nhận sai lầm của mình. Nếu sau này nhà Nhị bá lại bắt nạt chúng cháu, chúng cháu mới đưa tờ văn thư này lên quan. Mặt khác, xin trưởng thôn viết một bức văn thư để sau này nhà Nhị bá không thể can thiệp vào chuyện nhà chúng cháu nữa. Trưởng thôn gia gia thấy vậy có được không?”
Trước đó trưởng thôn còn đang khó xử chuyện có nên đưa Đổng Nhị Lang lên quan hay không, ý của ông là không muốn làm lớn. Dù sao thì bá phụ muốn bán đứa cháu mồ côi cha mẹ của mình đi cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, nếu truyền ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới thôn này. Bây giờ nghe Tử Thụ nói vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Đổng Nhị Lang, ngươi là người đọc sách thì phải biết, cha không có nhà thì sẽ do con cả quyết định, cho nên dù
muốn bán đệ muội của Thụ ca nhi đi, thì cũng phải có nó đồng ý mới được. Hôm nay người làm trái quy tắc, mọi người muốn đưa người lên quan cũng không quá, nhưng bây giờ mấy đứa trẻ niệm tình ngươi là bá phụ của chúng nó nên không đành lòng truy cứu. Bây giờ, chuyện Thụ ca nhi nói, ngươi có đồng ý không, không thì lập tức lên quan.” Trưởng thôn uy hiếp. Vợ chồng Đổng Nhị Lang vừa nghe thấy mọi người muốn đưa họ lên quan thì đã sợ đến trắng mặt, nào dám không đồng ý.
“Thụ ca nhi, nhà cháu có bút mực không?” Trưởng thôn nói.
“Bút mực nhà cháu
đã dùng hết rồi.” Tử Thụ xấu hổ đáp.
“Dùng của lão phu đi.” Lúc này, một ông lão hơn năm mươi tuổi, mặc áo dài, vẻ mặt có phần hơi nghiêm túc trong đám người nói.
“Ngô lão phu tử, sao ngài lại đến đây?” Trưởng thôn vô cùng khách khí nói. Bấy giờ Tử La mới biết, thì ra đây chính là Ngô lão phu tử của trường tư thục trong thôn mà đại ca đã từng nhắc đến. Từ lời của đại ca có thể suy ra, lão phu tử này có vẻ rất coi trọng Tử Thụ.
“Ta mới đi mua sách ở trấn trên về, nghe nói nhà Thụ ca nhi gặp chuyện nên tới xem thế nào. Dù sao thì ta và Tử Thụ cũng từng là thầy trò với nhau. Bức văn thư này cứ để ta viết cho.”
Đợi ông viết văn thư xong, trưởng thôn, Ngô lão phu tử và mấy người có uy vọng trong thôn bắt đầu ký tên vào phần người làm chứng.
Tử Thu ký tên mình, sau đó cho Đổng Nhị Lang ký, cuối cùng phần văn thư này sẽ do Tử Thụ cất giữ.
Thấy Tử Thu nhận văn thư, Tử La mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi gia đình cực phẩm Đồng Nhị Lang rồi.
Sau khi hai vợ chồng Đổng Nhị Lang chật vật rời khỏi, Tử Thụ mới nhớ lại chuyện hôm nay mọi người bàn luận. Mọi người đồng ý để Nhị bá bán đại tỷ đi cũng vì họ không tin hắn có thể nuôi dưỡng tỷ đệ của mình, thế nên sau khi cảm ơn mọi người, Tử Thụ cao giọng nói: “Tử Thụ ở đây đảm bảo với các vị hương thân rằng, Tử Thụ nhất định sẽ vực lại gia đình này, cố gắng chăm sóc các tỷ đệ trong nhà, mong các vị hương thân sẽ tin tưởng Tử Thụ.”
“Tốt, tục ngữ có nói, đừng khinh chim sáo đá, chớ khinh thiếu niên nghèo. Thụ ca nhi giỏi lắm, phu tử tin người nhất định sẽ là được.” Ngô lão phu tử nói.
Mãi đến nhiều năm sau, khi Thụ ca nhi đã công thành danh toại, người trong thôn vẫn nhớ đến cảnh ngày hôm nay. Người ở Hòe Hoa thôn cũng không dám xem thường bất kỳ tiểu tử nghèo nào nữa.
Đợi mọi người đi khỏi, Tử Vi cuối cùng cũng không nhịn được ôm chầm lấy Tử La khóc lớn.
“Đại tỷ, chờ chúng ta có tiền rồi, xem còn ai dám bắt nạt chúng ta. Thế nên đại tỷ đừng đau lòng, Tử Hiến và đại ca nhất định sẽ cố gắng để mọi người có một cuộc sống thật tốt.”
“Ta cũng phải cố gắng cùng đại ca, nhị ca.” Tử La nói.
“Ta cũng vậy.” Tử Đào cướp lời.
“Tiểu Lục cũng phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền.” Tiểu Lục cũng nói, tuy cậu còn nhỏ, nhưng trời sinh thông minh, chuyện xảy ra hôm nay cậu cũng hiểu được một chút.
“Được, được. Huynh muội chúng ta cùng nhau cố gắng.” Tử Thụ nói.
“A La hôm nay giỏi quá, nếu không phải muội bảo ta đi tìm trưởng thôn thì chuyện hôm nay sao giải quyết dễ như vậy được.” Lúc này Tử Hiên mới nói.
“Đúng, A La hôm nay thật dũng cảm, dám giằng co với Nhị bá nữa.” Tử Đào tán dương.
Tử Thụ nghĩ đến cảnh hôm nay A La cầm gậy đứng trước cửa vẫn không khỏi sợ hãi. Nếu lúc đó Đông Hoàng thị ra tay với A La thật, thì cho dù mọi chuyện có qua, A La cũng phải nếm chút đau khổ: “A La, hôm nay muội lấy gậy ngăn Nhị bá nương lại như thế rất nguy hiểm, nhỡ lúc đó họ không sợ mà ra tay với muội thì sao? Sau này không được như vậy nữa.”
“Lúc đó sao nghĩ được nhiều vậy chứ.” Tử La nhỏ giọng nói.
“A La cũng là vì muốn cứu ta, đều tại đại tỷ không tốt.” Tử Vi tự trách.
“Được rồi, mọi người không sao là tốt rồi. Đại tỷ, chúng ta đi nấu cơm thôi! Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon, chúc mừng chúng ta tiễn được đám ôn thần đi, có văn thư ở đây rồi, xem họ còn dám tới ra oai nữa không.” Tử Hiên nói.
“Đúng, nhị ca nói đúng.” Tử La cũng tán thành. Nhìn đệ đệ muội muội vui vẻ như vậy. Tử Vi, Tử Thụ định nhắc nhở họ phải nói chuyện đúng mực cũng nhìn lại.