Tử La nói xong, thấy Tử Vi đang trầm ngâm suy tư liền nói tiếp: “Vì thế, chiều nay tỷ có thể tập trung vào mặt kỹ thuật và sáng tạo để giành chiến thắng. Nhưng mà2tỷ đừng lo quá, mặc dù khá khó để đạt được điều đó, nhưng hạng hai, hạng ba cũng không sao cả. Buổi chiều tỷ cứ cố hết sức là được rồi.”
“A La có lòng tin với8Đại tỷ thật đấy. Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối cả, hơn nữa, thực lực của mấy người đó không hơn kém bao nhiêu, những cô nương khác cũng không phải tầm thường, cho6nên A La không được nói như thế. Nhỡ chúng ta không làm được những gì mình nói thì sẽ bị người khác chê cười đấy.”
Tử Vi nghe Tử La phân tích cũng thấy khá hợp lý3nhưng lại có phần hơi quá. Đúng là trong đợt thi buổi chiều, nàng đã cảm thấy tự tin hơn một chút nhưng vẫn muốn trêu chọc Tử La.
Thấy Tử Vi nói vậy, Tử La không khỏi5lè lưỡi. Nàng phân tích không đầy đủ cho lắm, nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra, không ai có thể khẳng định mình sẽ giành được hạng nào. Vả lại, nàng nói vậy cũng chỉ mong Tử Vi có được cái nhìn rõ ràng nhất cho buổi thi chiều mà thôi.
Tử La thấy, mặc dù Đại tỷ mắng là không nên nói trước, nhưng rõ ràng là tỷ ấy hiểu ra khá nhiều điều, xem ra là đã có ý tưởng cho buổi thi sắp tới. Thấy vậy, Tử La cũng thở phào nhẹ nhõm, không uổng công nàng “ngông cuồng” đánh giá hơi bất công về thực lực của các cô nương kia.
“Muội biết rồi mà Đại tỷ.” Tử La nói.
“Đại tỷ, A La chỉ phân tích vậy thôi chứ không rêu rao. Đâu có như Đổng Mai kia, chưa bắt đầu thi đã nghĩ mình được nhất. Hơn nữa, để thấy A La nói rất có lý đấy chứ!” Tử Hiên luôn là người bao che.
“Mặc dù A La phân tích chưa đầy đủ nhưng phần lớn đều là sự thật. Tuy Đại tỷ không nên quá tự phụ, nhưng dựa trên những gì A La phân tích, chúng ta cũng phải có niềm tin vào mình, vậy nên Đại tỷ cũng không cần tự ti quá. Buổi chiều, tỷ cứ cố gắng hết sức là được, còn xếp hạng không phải là thứ quá quan trọng, tỷ đừng tạo áp lực cho mình.” Tử Thụ khuyên thêm. Lưu Hoành cũng nhận xét: “Tử Vi muội muội, Tử Thụ nói rất đúng. Buổi chiều thi, muội cứ cố gắng thôi, đừng vì những chuyện không đáng mà căng thẳng.” Tử Vi nghe mọi người nói vậy thì vô cùng cảm động, nàng đáp: “Mọi người yên tâm, ta hiểu rồi.” Sau khi ăn cơm trưa xong, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, mấy huynh muội Tử La đã tới quảng trường thi đấu.
Buổi thi chiều nay là trận tranh tài cuối cùng để chọn ra quán quân, xem ai là người đội vòng nguyệt quế, các thứ hạng tiếp theo là của ai, cho nên ở quảng trường đã chen chúc đẩy người tới sớm theo dõi.
Cũng may Lưu Hoành đã tính trước. Hắn bảo Tiểu Trúc đi chiếm vị trí cho mọi người, cho nên dù không tới sớm lắm nhưng mấy huynh muội Tử La vẫn có được một vị trí tốt để xem.
Chưa đến nửa canh giờ sau, trận tỷ thí bắt đầu. “Chủ đề thi đấu hôm nay là thêu một tác phẩm theo ý thơ “Đạp hoa quy khứ, mã đề hương” (Con ngựa giẫm hoa trở về móng còn thơm), không giới hạn một chủ đề cụ thể, nói cách khác, mọi người muốn thêu gì cũng được, có thể thêu sự vật như ngựa, hoa, cỏ, cây cối, bươm bướm, ong, vân vân. Nhưng chúng ta có một yêu cầu, đó là càng thêu ít càng thể hiện được chủ đề thì càng tốt. Hay nói cách khác là tùy phải khả năng sáng tạo của mỗi người, dùng ít sự vật nhưng vẫn có thể thể hiện được chủ đề. Thời gian thi đấu là một canh giờ.”
Trương nương tử vừa nói xong, không chỉ hai mươi cô nương trên bục thi đấu đồng loạt nhíu mày, đau đầu suy nghĩ, mà người bên dưới cũng ồn ào thảo luận.
“Yên lặng nào, mọi người yên lặng nào, bây giờ ta chính thức tuyên bố, thời gian thi đấu bắt đầu, nếu ở đây có ai ầm ĩ hoặc nhắc bài người phía trên, chúng ta sẽ mời ngay người đó ra ngoài, ảnh hưởng đến chuyện thi đấu còn có thể bị báo quan” Trương nương tử nhanh chóng ổn định mọi người.
Tử La nghe đề thi này xong thì cảm thấy rất quen. Nàng biết cách thêu ít sự vật nhưng vẫn thể hiện được chủ đề, nhưng lại không thể nhắc Tử Vi được. Câu thơ “Đạp hoa quy khứ, mã đề hương” rất dễ hiểu, rất trực tiếp, Tử Vi học viết hơn một năm chắc chắn có thể hiểu được ngay, nhưng cái khó là Tử Vi có thể hiểu được làm thế nào để chọn ít sự vật mà vẫn có thể thể hiện được chủ đề hay không. Vì thế Tử La chỉ có thể cầu mong Tử Vi có thể bộc lộ khả năng của bản thân đúng chỗ.
Bởi vì Trương nương tử đã cảnh báo rồi, trước khi bắt đầu thi, người tổ chức còn duy trì khoảng cách giữa sân khấu và khán giả, cho nên không ai dám cả gan nhắc bài. Nhất thời, cả quảng trường yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
Rốt cuộc, một canh giờ cũng qua!!! Cuộc thi kết thúc trong tiếng hộ
của Trương nương tử.
“Được rồi, bây giờ từng người một sẽ lên giới thiệu về tác phẩm của mình.” Các giám khảo sẽ đánh giá tác phẩm và lời giới thiệu của các cô nương, để cho các nàng trình bày tác phẩm của mình.
Người đầu tiên thêu một con ngựa đang cất bước, hai bên đường có một khóm hoa, trong bụi hoa còn có một con bươm bướm đậu. Người thứ hai là Trần Mỹ Mỹ, nàng thêu một con ngựa phi nước đại, nhưng có lẽ là vì vấn đề thời gian, nàng chỉ thêu được một đóa hoa, trên đó có một con bươm bướm. Nhưng mà cả hai đều đã thêu hết câu thơ “Đạp hoa quy khứ, mã để hương” rồi.
Mấy cô nương sau đa số đều thêu ngựa, hoa, bươm bướm, cũng có người thêu ong không thêu bướm.
Hạ Hân ngoài thêu ngựa ra còn có một khóm hoa, bươm bướm và một gian phòng, có lẽ vì không đủ thời gian nên nàng còn chưa thêu phòng Xong.
Tới lượt Lục Vũ Huyên, nàng cũng thêu ngựa, hoa, bướm và ong mật. Tử La nhìn mười bức thêu của các cô nương, mọi người đều thêu từ ba đồ vật trở lên, người trên ba thì lại gặp vấn đề, vì không đủ thời gian nên chưa hoàn thành kịp, vì thế bức thêu không được tinh thể lắm. Còn có nhiều cô nương chưa từng nhìn kỹ ngựa nên không quen thêu, hơn nữa vì thời gian quá ngắn nên con ngựa thêu ra cũng kém phần sinh động. Lúc đến lượt Tử Vi, cả nhà Tử La đều sốt sắng cả lên. Tử La không ngừng cầu khẩn, chỉ mong Tử Vi có thể nghĩ đến sự vật mà nàng nghĩ trong lòng. Sau khi bức thêu được mở ra, Tử La vừa nhìn liền thở phào nhẹ nhõm. Tử Đào thấy nàng cười thì vội hỏi: “A La, sao thế?” “Lần này thành tích của Đại tỷ sẽ không kém đâu, không tin chúng ta cứ thử xem.” Tử La thần bí nói.
“Tại sao?” Tử Đào tiếp tục hỏi. Tử La làm bộ đừng lên tiếng rồi đáp: “Xem là biết mà.”
Tử La biết Tử Thụ, Lưu Hoành đều thắc mắc muốn hỏi tại sao, nhưng nàng không muốn giải thích nhanh như vậy, phải xem từ lúc công bố điểm rồi công bố kết quả như thế mới có ý nghĩa.
Tử Vi thêu một con tuấn mã đang chạy bằng băng, trên móng ngựa có một con bướm bay tán loạn. Bức thêu chỉ có nhiêu đó mà không còn bất cứ gì khác nữa. Đây chính là bức thêu ít sự vật nhất tính đến thời điểm này.
Bởi vì nàng chỉ thêu nhiêu đó, không thêu thêm hoa, cỏ, phòng, hay ong, thời gian của nàng khá dư dả. Tử Vi từng đi đạp thanh với huynh đệ Tử Thụ, cũng từng cưỡi ngựa của Dung Phong khi hắn tới chơi nhà. Hơn nữa những người họ quen như Lưu chưởng quỹ, lão Chu, Tụ Phương Trai đều đi lại bằng ngựa, cho nên Tử Vi tiếp xúc với ngựa không hề ít. Vì lẽ đó, lần này nàng thêu cực kỳ sống động.
* Đạp thanh: là giẫm chân lên cỏ. Trước đây, có ngày hội giẫm chân lên có trong dịp tiết Thanh Minh, nam nữ thanh niên nhân dịp này để du xuân, nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được. Tử La cảm thấy, chưa nói đến chuyện Tử Vi là người đứng đề tài nhất, chỉ riêng con ngựa và bươm bướm này thôi đã như muốn sống trong bức tranh rồi. Tử La nghĩ quán quân lần này ngoài Tử Vi ra thì không còn ai khác.
Cuối cùng cũng tới lúc công bố kết quả.
“Lần tranh tài hôm nay là tổng điểm của vòng thi thứ nhất và thứ hai. Mười cô nương xuất sắc nhất bao gồm...”
Trương nương tử đọc lên mười cái tên, tên Đổng Mai cũng có trong đó. Nhưng Đồng Mai đạt được thành tích này cũng không khiến nàng quá bất ngờ. Dù sao Tử La cũng từng nhìn thấy tác phẩm thêu của Đổng Mai, có được giải thưởng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Có điều, Tử La thấy hình như Đổng Mai nghe tên mình lại không mấy vui vẻ. Nghĩ cũng phải, hôm nay nàng ta khoe khoang ít nhất mình có thể nằm trong nhóm ba người đứng đầu với Hà tú tài mà. Trong khi hiện tại...
Lúc này Tử La cũng không muốn để tâm đến tâm tư của Đồng Mai nữa. Hiện tại nàng chỉ biết trong mười người xuất sắc nhất có Trần Mỹ Mỹ. Nàng biết trên con đường đến danh hiệu quán quân của Tử Vi đã loại bớt một kẻ địch.
Trương nương tử không chần chừ thêm nữa, bà tuyên bố người đứng thứ năm.
Lúc các huynh muội Tử La nghe tên Tử Vi, các nàng không nhịn được hoàn hộ nhiệt liệt. Đến Từ Thụ, Lưu Hoành luôn yên tĩnh thành thục cũng không ngoại lệ.
Lúc Thẩm trấn trưởng lên trao giải, Tử La giơ ngón tay cái lên về phía Tử Vi ngồi ở ghế đằng xa.
Nàng nghĩ, tất cả những điều này đều là những thứ Tử Vi xứng đáng có được. Rốt cuộc Tử Vi đã tạo nên chấn động ở trấn Cổ Thủy, lần đầu tiên đoạt giải nhất.