“À Đại ca, nói đến đây muội cũng nhớ ra một chuyện, có lần muội cùng A La đến nhà Đại Lực thúc mua đậu hũ, muội có thấy mẹ Đại Tráng đang cãi nhau với Đại Lực thúc. Hình như mẹ
Đại Tráng mắng Đại Lực thúc vì thúc ấy cho Đại Nha tỷ mua nợ đậu hũ đấy. Muội nhớ mẹ Đại Tráng còn nói cho Đại Nha tỷ nợ đậu hũ là lấy bánh bao thịt đánh2chó gì đó, nói nhà Giang Tam thức ăn ngô khoai qua bữa thì đừng học theo người ta ăn đậu phụ. Khi đó muội suýt nữa xông lên nói lại mẹ Đại Tráng, may là A La cản muội lại.” Tử Đào nói.
“Theo lời Tử Đào nói thì mẹ Đại Tráng không phải là người dễ ở chung rồi.” Tử Hiên nói.
“Còn nữa, A La cũng phát hiện, mỗi lần muội và Tiểu Lục đi mua đậu hũ8thì miếng đậu mẹ Đại Tráng bán cho bọn muội nhỏ hơn, còn Dại tỷ, Nhị tỷ đi mua thì không như vậy.” Tử La nghe Tử Đào nói vậy cũng không ngại để cho bọn Tử Thụ biết rõ mẹ Đại Tráng là người thế nào. “Nghe Tử Đào, A La nói vậy, thì nhân phẩm của mẹ Đại Tráng có vẻ không tốt lắm. Nếu Đại tỷ có mẹ chồng như thế, thì sau này sống chung6không dễ chịu rồi.” Tử Thụ trầm ngâm nói.
“Lúc cha mẹ vẫn tại thế, nhà chúng ta còn chưa chuyển tới đây, không biết mấy đứa có nhớ hay không, có lần gà nhà ta chạy tới bới rau của nhà Đại Lực thúc, mẹ Đại Tráng liền đứng trước cửa nhà người đó chửi suốt
một ngày, tới khi người ta bồi thường tiền cho mẹ Đại Tráng thì bà ấy mới thôi.” Tử Vi nhớ lại chuyện trước3đây.
“Nghe Đại tỷ nhắc tới đệ cũng có chút ấn tượng. Xem ra nhà họ không hợp với Đại tỷ rồi. Đại tỷ trầm tính, không thích tính toán cãi vã với người ta, nếu có mẹ chồng như vậy thì Đại tỷ dễ bị bắt nạt lắm.” Tử Hiên nói.
“Còn nữa, A La nghe nói Trần Đại Tráng này còn có hai tỷ tỷ, hai người đó hình như cũng không tốt đẹp gì, còn hay về nhà5mẹ đẻ đòi tiền. Hơn nữa, có vẻ mẹ Đại Tráng thương hai đứa con gái này lắm, có một lần muội đi mua đậu hũ còn thấy các tỷ ấy lấy rất nhiều đồ nhà mẹ đẻ mang về nhà chồng. Các tỷ ấy cũng rất hung dữ. Có một vị đại thẩm vô ý hỏi là lại về nhà mẹ đẻ nữa à, mọi người nói xem mấy người đó trả lời thế nào?” Tử La nói.
“Ha ha, Tiểu Lục biết, tỷ ấy mắng vị thẩm thẩm kia là lo chuyện bao đồng, nói người ta về nhà mẹ đẻ thì sao, chẳng liên quan gì đến thẩm ấy hết.” Tiểu Lục tranh công nói.
“Hả? Chuyện này...” Tử Đào kinh ngạc.
“Xem ra nhà họ Trần này không phải người thích hợp để làm thông gia. Đại tỷ, Tử Hiên, Tử Đào, A La, Tiểu Lục mọi người thấy sao?”
Có người mẹ và hai vị tỷ tỷ như vậy, Tử Thụ đã sớm không còn hảo cảm với nhà họ nữa. “Đệ cũng cảm thấy nhà họ Trần này không được. Nếu Đại tỷ thật sự gả tới nhà họ thì chỉ bị bắt nạt thôi.” Tử Hiên cũng không đồng ý hôn sự này. “Muội cũng không đồng ý.” Tử Đào nói. “Tiểu Lục cũng không thích!” Tiểu Lục cũng ra vẻ người lớn nói. “A La cảm thấy Đại tỷ có thể tìm được nhà chồng tốt hơn nhà họ Trần này nữa.”
“Vậy chúng ta nói với Trần thẩm một tiếng, để thẩm ấy từ chối giúp mình.” Tử Vi nói.
“Đại tỷ, tỷ cũng không thích hôn sự này có phải không?” Tử Thụ cảm thấy cậu cần phải hỏi ý kiến Tử Vi thêm lần nữa.
Tử Vi không do dự đáp: “Tỷ biết tỷ bình thường không có chủ ý, luôn phải để các đệ các muối bận tâm, nhưng trong chuyện hôn nhân đại sự này thì A La, Tử Đào nói rất đúng, trượng phu là người sau này mình chung sống cả đời, tỷ muốn tự mình chọn lựa.” Tử La nghe thấy trong lời nói của Tử Vi bộc lộ sự kiên quyết liền nghĩ, Đại tỷ của các nàng đang ngày càng trưởng thành, ngày càng có chủ kiến. Thực ra trong trận chung kết cuộc thi thêu lần này, thì biểu hiện của Tử vi ngày càng tự tin, còn rất thông minh nhạy bén nữa. Nàng có thể bình tĩnh đối diện với câu hỏi của mọi người, còn đứng trước mặt bao nhiêu người dùng lý lẽ biện luận cho mình. Tử Vi như thế càng khiến người ta không rời mắt được. Tử La nghĩ Tử Vi Muốn trưởng thành hơn hẳn là vì muốn san sẻ gánh nặng với các đệ các muội, nàng muốn có trách nhiệm của một Đại tỷ, ít nhất thì cũng không muốn các đệ đệ muội muội phải bận tâm vì chuyện của mình.
Nghĩ tới đây, Tử La chợt thấy xúc động, nhưng nàng cũng thấy vui vì Tử Vi sống tích cực như vậy.
“A La, mắt muội bị gì thế, sao lại đỏ lên vậy?” Tử Thụ Lo lắng hỏi. “À, không sao đâu, ban nãy mắt bị ngứa, muội dụi mắt thôi mà.” Tử La nói. Hôm sau Tử Thự liền nói quyết định của bọn họ với Trần thẩm. Tử Thụ cũng không giấu Trần thẩm nguyên nhân mà bọn họ từ chối hôn sự này. Trần thẩm nghe Tử Thụ phân tích xong cũng nói mình bất cẩn quá, lập tức đi từ chối nhà họ Trần, còn an ủi Tử Thụ, bảo rằng sau này bà nhất định sẽ tìm cho Tử Vi một mối tốt hơn.
Chiều hôm đó Tử La cùng Tiểu Lục đến nhà Giang Tam thúc tìm Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha chơi.
Chiều
tối đi về, Tử La và Tiểu Lục đi ngang qua đống cỏ liền thấy biểu tỷ Đồng Mai đang hẹn hò với Hà tú tài dưới gốc cây, còn có nhiều hành động thân mật nữa.
Tử La sững sờ. Tử La biết ở cổ đại này người ta rất để ý đến thanh danh dòng họ, nếu như biểu tỷ Đồng Mai có tin đồn gì không tốt thì cũng ảnh hưởng tới huynh muội các nàng. Tử Vi bây giờ đang trong độ tuổi làm mai kén rể, Tử La tuyệt đối không cho phép chuyện của Đổng Mai làm ảnh hưởng tới Tử Vi. Suy nghĩ thật nhanh, Tử La thì thầm với Tiểu Lục, sau đó hai người lén lút rời đi.
Nhưng hai người cũng không về nhà mà đứng ở cửa thôn chờ Đổng Mai. Khoảng hai khắc sau Đổng Mai mới về.
Tử La cố tình nói với Tiểu Lục: “Tiểu Lục, cô nương ngã xuống sông mà đệ nói còn sống hay chết rồi?”
“Đương nhiên là chết rồi, đại thúc tới ăn cơm không phải nói là lúc cứu lên thì đã không thở nữa rồi à.” Tiểu Lục cũng rất phối hợp. “Ai, đúng là đáng thương, cô nương ấy còn trẻ như thế, sao lại nghĩ quẩn vậy chứ!” Tử La nói. “A La, Tiểu Lục! Các muội đang nói chuyện gì thế, ai chết rồi?” Đổng Mai đi ngang qua nghe thấy các nàng nói chuyện thì không khỏi tò mò hỏi.
“Là biểu tỷ à, muội và Tiểu Lục đang nói chuyện hôm trước nghe một đại thúc đến quán nhà muội kể là chỗ thúc ấy có một cô nương nhảy sông tự vẫn đấy.” Tử La lần này rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đổng Mai.
“Hả? Sao cô nương kia lại nhảy xuống sông?” Có lẽ nữ nhân nào cũng có tính nhiều chuyện, Đổng Mai nghe xong liền hỏi tiếp.
“Nghe nói cô nương ấy thân thiết với một một vị công tử nhà bên, hai người thường lén lút hẹn hò. Hàng xóm láng giềng đều biết chuyện này, có rất nhiều người bàn tán bọn họ phóng đãng. Ai ngờ một ngày cô nương kia mang thai, vị công tử kia lại bội tình bạc nghĩa đi cưới người khác. Cô nương kia bị đuổi ra khỏi nhà, không còn nơi nào để đi, lại còn bị nhiều người chỉ trỏ đàm tiếu, liền nhảy sông tự vẫn. Cô nương kia thật đáng thương, biểu tỷ thấy có đúng không?” Tử La kể xong còn cố tình hỏi Đổng Mai.
“Tiểu Lục cũng thấy cô nương kia quá đáng thương, chết thật thảm. Nghe nói lúc cô nương ấy được cứu lên thì đã tắt thở từ lâu, cả người trương phình hết lên, không nhìn ra mặt mũi ban đầu nữa.” Tiểu Lục cũng phối hợp bổ sung. Đổng Mai nghe Tử La và Tiểu Lục nói vậy, nghĩ đến thi thể trương phình hết lên thì không khỏi cảm thấy kinh tởm.
Sau đó dường như nàng ta nghĩ đến chuyện gì, mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh. “Biểu tỷ! Biểu tỷ! Tỷ làm sao vậy? Sao mặt tỷ lại trắng bệch thế?” Tử La giả vờ không hiểu hỏi Đổng Mai.
Thực ra Tử La nhìn thấy Đổng Mai phản ứng như thế thì rất hài lòng. Ha ha, xem ngươi sau này còn dám làm bậy hay không! À không có gì, ta cảm thấy không thoải mái một chút thôi.” Hôm nay Đổng Mai không gây sự với đám Tử La mà hoảng loạn bỏ đi.
Lúc này Đổng Mai đúng là bị dọa sợ rồi. Nàng ta dạo này rất qua lại với Hà tú tài, cũng bị thân phận và gia cảnh của hắn làm mờ mắt mà quên đi thân phận của mình, quên mất danh tiếng quan trọng với nữ nhân thể nào.
Đổng Mai nghĩ tới trừ bước cuối cùng ra, thì chuyện phu thê nên làm nàng ta cũng đều làm với Hà tú tài cả rồi, nghĩ đến đây càng thêm sợ hãi.
Đổng Mai biết nếu chuyện của nàng ta và Hà tú tài bị người ta phát hiện thì thanh danh của nàng ta chắc chắn không còn nữa. Nếu Hà tú tài không cưới nàng ta, vậy thì chắc chắn sẽ không có ai cưới nàng ta nữa rồi.
Nghĩ tới đây Đồng Mai không khỏi bước nhanh hơn. Nàng ta phải đi về thương lượng đối sách với Đổng Hoàng thị mới được. Xem ra phải nắm lấy Hà tú tài không tha, bắt Hà tú tài cưới mình, hoặc nếu không thì để Đông Hoàng thị tìm cho mình một môi hôn sự khác, không qua lại với Hà tú tài nữa.
Sau khi Trần gia tới cầu thân, thì mấy ngày sau cũng có không ít người đến nhà Tử La tỏ ý muốn kết thân.
Có người nhờ người trong thôn đến hỏi ý, có người tự tìm bà mối đến. Thế nhưng huynh muội Tử La vẫn chưa tìm được nhà thích hợp cho Tử Vi.
Bởi vì những người này ít nhiều đều có tâm tư muốn người ta không biết" đến cầu hôn. Có một nhà, bọn họ tìm bà mối đến cầu thân, bà mối kia nói tới hoa rơi nước chảy, khen nhà trai có một không hai thế gian hiếm có, tướng mạo tựa Phan An, gia tài bạc triệu.
Huynh muội Tử La đương nhiên không dễ dàng tin như vậy rồi.
Thế là Tử Thụ, Tử Hiên đi nghe ngóng thử, kết quả thế nào? Nhà kia có cha là tú tài, trên trần mở tiệm tạp hóa, trong nhà có hơn 100 mẫu đất. Nhưng điều khiến các nàng tức giận là nam nhân này đã có vị hôn thế, hơn nữa vị hôn thê còn là một nữ nhi của gia đình giàu có ở trấn trên.