Điền Viên Cẩm Tú

A la gợi ý cho đại tỷ kỹ năng thêu


trước sau

Tử La thấy công việc thêu khăn tay của Tử Vi đúng là rất tốt. Nàng nghĩ đến cách vẽ lập thể không gian ở hiện đại, nếu như có thể vận dụng nguyên lý vẽ lập thể này trong thêu thùa, có khi hình thêu sẽ càng thêm

sinh động. Bởi vì ở thời hiện đại Tử La từng thấy rất nhiều hình thêu đều vận dụng theo nguyên lý này, giống hệt như đồ thật với không gian ba chiều.

Thế là, Tử La chỉ vào một khóm hoa mẫu đơn trên khăn thêu rồi nói với đại tỷ: “Đại tỷ ơi, tỷ có thể thêu phía trước khóm hoa mẫu đơn này kỹ hơn không, màu đậm một chút, còn phía sau thì không cần rõ quá, chỉ cần có hình thù là được, màu sắc thì nhạt hơn, giống như lúc mình nhìn một món đồ ấy, nhìn gần thì thấy rõ, xa thì mờ, thêu như thế thì giống thật hơn ý Tử La cố gắng diễn tả cách vẽ lập thể cho đại tỷ hiểu.

May mà Tử Vi khá nhanh nhạy, nàng hiểu ngay lời Tử La muốn nói, từ nhỏ nàng đã có khả năng lý giải thêu thùa rất tốt, Tử La như vừa mở ra một cánh cửa khác trong lòng nàng, lập tức Tử Vi hiểu được gợi ý tuyệt vời đó.

“Sao A La nghĩ được cái này?” Tử Vi kích động hỏi Tử La.

“Bình thường muội nhìn hoa cỏ thấy như thế cả mà” Tử La và đáp.

Tử Vi nghĩ cũng phải, tại sao mình lại không nghĩ tới nhỉ, có lẽ mình đã bị quy tắc thêu cũ trói buộc rồi. Xem ra sau này phải quan sát vật xung quanh nhiều hơn nữa, nhiều khi phải nghĩ làm sao để cách tân đồ vật, thế thì kỹ thuật thêu mới có tiến bộ.

Tử La cũng không ngờ mình vô tình nói mấy câu mà lại có ảnh hưởng đến Tử Vi nhiều như vậy. Nếu Tử La biết đại tỷ đã hiểu ra, nhất định nàng sẽ nói: Đúng là học sinh giỏi, học một biết mười.

Chờ chạng vạng, Tử Vi vừa mới làm cơm tối xong thì trước của viện cũng xuất hiện bóng dáng của Tử Thụ, trong tay Tử Hiên còn cầm một gà rừng.

“Xem này, bọn đệ bắt được một con gà rừng lớn” Tử Hiên cầm gà rừng vui vẻ nói với mọi người.

“Đại ca, nhị ca giỏi quá, sao mà bắt được vậy?” Tử Đào phấn khích hơn.

“Ha ha, huynh và đại ca đang tìm nơi đào bẫy thì con gà ngốc này chạy tới trước mặt bọn huynh. Huynh và đại ca cùng nhau cùng nhau bắt được nó đó” Tử Hiên vẫn chưa thoát khỏi niềm vui đó.

“Nhị đệ, sao áo đệ lại rách?” Tử Vi nhìn thấy quần áo Tủ Hiến không chỉ bẩn mà còn rách vài chỗ.

“Không sao đâu, độ bắt gà nên mới bị rách đó, lát đại tỷ vá cho đệ là được rồi” Tử Hiền nói.

Nói đến vá quần áo, Tử La nhớ tới buổi chiều đại tỷ thêu khăn tay nên cầm tới cho đại ca xem thử. Tử Vi được Tử La gợi ý, nhưng khi Tử La nhìn thấy cũng phải bất ngờ, khóm mẫu đơn trên khán giống y như thật, cảm giác như không gian ba chiều, nhìn từ xa hệt như một khóm hoa mẫu đơn thật.

“Sao nào? Khăn tay đại tỷ thêu đẹp không?” Tử La nói.

“Tài nghệ thêu thùa của đại tỷ lại nâng cao như thế? Ôi, đệ chưa từng thấy cái khăn tay nào thêu đẹp
như thế cả” Tử Hiên cũng ngạc nhiên không kém.

“Đệ cũng lần đầu tiên nhìn thấy kiểu thêu này đó, khóm hoa như muốn nhảy ra khỏi khăn tay ấy” Tử Thụ cũng bị choáng váng.

“Đại ca à, huynh nói xem, nếu mình mang khăn đi bán thì có người mua không?” Tử La hỏi.

“Huynh nghĩ là sẽ có, bởi vì huynh nghĩ khăn thêu, mọi người chắc cũng thế” Tử Thụ đáp. “Chắc là được! Đại tỷ, hay mình thêu một ít rồi bán được không, nhất định là được tiền nhiều lắm” Tử Hiên để nghị.

“Mai là mười lăm, ngày họp chợ. Đại ca lên trấn bán gà rừng, nhân tiện mua một ít vải bông và gấm vóc, để đại tỷ thêu khăn tay, sau này mình gom lại đi bán lấy tiền, có được không đại ca?” Tử La biết cứ mười lăm hàng tháng là phiên chợ.

“Được, vậy mai đệ và đại tỷ cùng lên trấn nhé” Tử Thụ đồng ý.

Ngày hôm sau, Tử La và Tử Đào vừa nấu cơm trưa xong đã nghe thấy tiếng chặt củi trong sân của Tử Hiên và tiếng Tiểu Lục đang cho gà ăn. Nghe cậu bé gọi mấy người Tử Thụ, Tử La cũng đoán là đại ca và đại tỷ đã về, thế là nàng và Tử Đảo cũng chạy ra.

“Đại ca đại tỷ sao rồi ạ?” Tử La vội hỏi.

“Tiểu nha đầu, muội nhiều chuyện quá” Tử Thú cưng chiều gõ lên mũi Tử La, sau đó mới thỏa mãn nghi vấn của mọi người: “Mua vải và gấm xong cả rồi, toàn đại tỷ chọn cả, vì mình chỉ cần vải vụn nên giá cả rất phải chăng, đại tỷ chọn một túi lớn mà chỉ có hai mươi văn, này, đây này.” Tử Thụ cầm túi vải lớn trên tay cho mọi người xem.

Tử La thấy có nhiều vải bông và gấm vóc thượng hạng nên càng thấy đáng giá, nhiều đây đại tỷ có thể làm được rất nhiều khăn tay.

“Bọn huynh bán số gà rừng kia được bốn mươi văn, xem này, mua vải xong vẫn còn dư hai mươi văn đấy” Tử Thụ thấy mấy đứa vui vẻ như thế thì chia sẻ tin tức cho mọi người.

Mấy chị em nghe xong đều phấn khởi, ai cũng nóng lòng muốn xem sự nghiệp thêu thùa vĩ đại của Tử Vi.

Tử La nghe vậy cũng vui mừng, chỉ tiếc vui quá hóa buồn, lúc nàng vui vẻ chạy vào phòng bếp chuẩn bị dọn cơm thì không cẩn thận vấp té, rách cả cánh tay.

Mấy người Tử Thụ nghe tiếng ngã cũng hoảng sợ theo, vội vàng chạy tới đỡ Tử La dậy.

Tử Vi sốt sắng kiểm tra từ trên xuống dưới, vừa hỏi: “Tử La té đụng vào đầu rồi?”

“Không sao đâu, tay muội hơi đau thôi” Tử La vội trấn an.

Tử Vi và mấy chị em kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa, thấy nàng không sao mới yên lòng.

Tối lúc đi ngủ, Tử La cảm thấy chỗ hôm nay bị ngã vẫn còn đau nhức, hình như còn nóng hơn. Tử La cảm thấy kỳ lạ, nàng ngồi dậy nương theo ánh trăng để quan sát vết thương, thấy chỗ bị rách da trên tay như có hình đóa hoa sen ẩn hiện. Tử La nghi hoặc, sao trước kia chưa từng thấy hình vẽ này trên tay kia chứ. Nàng thử chạm vào miệng vết thương, không ngờ lại lạc vào một không gian xa lạ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện