“A La cũng đồng ý với Nhị ca và Nhị tỷ. Nhân phẩm của Lưu đại ca thế nào, chúng ta ở bên cạnh huynh ấy lâu như thể cũng biết. Huynh ấy là người tốt hiếm có, vậy thì có gì mà không yên
lòng2nữa. Hơn nữa, nhà Lưu đại ca cũng đơn giản, Đại tỷ không cần lo chuyện mẹ chồng nàng dâu, vậy là quá thích hợp rồi, Đại ca nói thử xem?” Tử La nói. “Ta cũng thấy giống mọi người. Trước chưa nói đến hoàn8cảnh của Lưu đại ca, chỉ với Lưu Hương Lầu, cả đời này Đại tỷ đã không cần lo ăn mặc. Lưu đại ca là tú tài, không nói những chỗ khác, chỉ riêng ở trấn Cổ Thủy cũng không ai có thể xem thường6Đại tỷ rồi.”
“Nhân phẩm của Lưu đại ca không có gì để bàn, khó mà tìm được một mối hôn sự nào khiến chúng ta yên tâm như thế. Hôm nay đệ cũng thấy Lưu bá bá thành tâm như thế nào, để tin bá3ấy cũng hài lòng về tỷ, chắc chắn sẽ không làm khó tỷ.” “Quan trọng nhất là với hiểu biết của chúng ta về Lưu đại ca, nhất định huynh ấy phải thích tỷ thì mới đề thân. Cô nương xuất giá, trượng phu có5thích mình hay không là điều quan trọng. Vì thế để không có ý kiến gì về hôn sự này cả. Đại tỷ thấy sao?” Tử Thụ nghiêm túc phân tích xong rồi lại hỏi Tử Vi lần nữa.
“Tỷ...”
“Đại tỷ, ở đây không có ai là người lạ cả, tỷ có thích hay không có thể nói thẳng. Hôn sự này mọi người chỉ có thể đưa ý kiến cho tỷ mà thôi, rốt cuộc có thành hay không thì phải xem quyết định của tỷ. Dù sao tỷ thích mới là quan trọng nhất, đây là hạnh phúc cả đời của tỷ, nhất định phải chọn một người hợp tâm ý của mình.”
Tử La nghe Tử Thụ nói vậy thì không khỏi nhìn về phía huynh ấy, cảm động không thôi. Đại ca trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ chững chạc, lại còn thương yêu tỷ muội hết lòng. “Tỷ... tỷ không biết tỷ có thích Lưu đại không.” Tử Vi khó xử.
Tử Vi không biết, thực ra nàng thẹn thùng như vậy nhưng mọi người đã có đáp án cả rồi.
“Đại tỷ, tỷ nghĩ đến Lưu đại ca có thấy ngọt ngào không? Nghĩ đến chuyện sống hết đời với Lưu đại ca có thấy phản cảm không?” Tử La hỏi.
“Nói bậy gì đó, A La không ngoan rồi.” Tử Hiên cười mắng.
“Ha ha, muội nói bậy nhưng mà Đại tỷ gả cho Lưu đại ca không phải sẽ sống hết đời cùng huynh ấy sao. Nghĩa là nghĩ đến chuyện đó sẽ thấy ngọt ngào, không ghét mà lại còn chờ mong, không phải vậy là đủ rồi à.” Tử La quyết định giả ngu, nhưng mà Tử La là một đứa bé chưa yêu đương bao giờ, nàng nói như thể mình không biết thế nào là thích. Ôi, trước không nói đến chuyện này, nhưng không thể không nói, Tử La lại hóa rùa đen rồi.
Tử Vi nghe nàng nói xong cũng suy tư, nhưng nàng lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Trước chưa nói đến chuyện tỷ có thích Lưu đại ca hay không, nhưng trong chuyện hôn sự, mọi người đều chú ý đến môn đăng hộ đối. Gia cảnh, xuất thân của Lưu đại đều tốt hơn tỷ rất nhiều, tỷ sợ tỷ không xứng với Lưu đại ca...”
“Đại tỷ, tỷ không thể nghĩ vậy được, không thể tự tin như thế. Ai chẳng biết tỷ là tay thêu thùa bậc nhất, phẩm hạnh số một số hai, là một cô nương tốt hiếm có, còn điều kiện bản thân cũng xứng với Lưu đại ca lắm. Nếu xét về gia cảnh, dù chúng ta không phải đại tửu lâu như Lưu Hương Lầu, nhưng bây giờ nguồn thu của mình cũng không kém, quan trọng nhất là trong tương lai chúng ta có thể có tiền hơn nữa, nhất định điều kiện nhà mình sẽ càng lúc càng tốt hơn. Còn về thân phận, Đại ca, Nhị ca đều rất có tiềm năng, thị tú tài chỉ là vấn đề thời gian. Vì thế Đại tỷ không cần lo đến chuyện môn đăng hộ đổi này.” Tử La khuyên nhủ.
“Dù A La nói hơi quá nhưng không phải là không có lý. Đại tỷ, Lưu đại ca tới đề thân chứng tỏ họ cũng thấy hai nhà thích hợp, không thấy nhà mình không xứng với nhà họ mà.” Tử Thụ nói thêm.
“Đúng đó, đệ cam đoan Lưu bá bá không xem thường nhà mình. Lưu bá bá có vẻ rất sợ chúng ta từ chối, cho nên mình không cần lo chuyện đó đâu.” Tử Hiên góp ý. Mấy huynh muội Tử La thảo luận một hồi, càng nói càng thấy hôn sự này vô cùng thích hợp. Hơn nữa mọi người cũng nhận ra, Tử Vi có vẻ khá mong đợi hôn sự này.
“Vậy mai đệ và Tử Hiên sẽ đi hỏi những chuyện khác của nhà Lưu bá bá thử, xem họ có thân thích nào không, nếu không có vấn đề gì thì mình đồng ý nhé?” Tử Thụ thăm dò hỏi. Tử Vi nghe vậy thì gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, xem như là đồng ý.
Chạng vạng hôm sau, Tử Thụ, Tử Hiên, còn cả Tử La tìm hiểu nhiều chuyện để hiểu rõ hơn về nhà Lưu chưởng quỹ. Lưu chưởng quỹ vốn là người ở trấn sát vách, lúc còn trẻ ông theo cha mẹ tới trấn Cổ Thủy mở tửu lâu. Ở quê nhà Lưu chưởng quỹ cũng chỉ còn một bá phụ mà thôi. Cha mẹ Lưu chưởng quỹ cũng chính là ông nội, bà nội của Lưu Hoành đã qua đời vào sáu năm và bốn năm trước. Còn mẹ của Lưu Hoành mất năm hắn mới mười tuổi. Lưu chưởng quỹ còn có một đại tỷ nhưng lại được gả cho một thương gia ở huyện bên, giờ
cũng đã làm bà nội rồi. Bởi vì cách khá xa nên lâu lắm không có lui tới gì. Chỉ có thỉnh thoảng tốt nhất mới qua lại, nhờ người gửi quà cáp trong ngày lễ mà thôi. Còn phía mẹ của Lưu Hoành, Lưu Hoành có hai người cậu làm nông dân, đều đã có cháu. Cho nên không phải lo chuyện có thân thích cực phẩm gì. Thế là dù họ đồng ý với hôn sự này, cũng phải chờ Lưu chưởng quỹ đến lại để có câu trả lời chắc chắn.
Tử La không ngờ là Lưu Hoành còn nóng ruột hơn so với các nàng tưởng tượng, bởi vì ngay ngày hôm sau hắn đã tự mình đến cửa hàng của họ. Lúc trời vừa chạng vạng, Lưu Hoành đã sang cửa hàng rồi cùng về nhà với đám Tử La để hỏi đáp án của Tử Vi.
Khi về nhà, Tử La ngồi chung một chiếc xe ngựa với Lưu Hoành, trên xe chất đầy lễ vật mà Lưu Hoành chuẩn bị cho mọi người.
Để tạo không gian cho hai người, mấy huynh muội Tử La, Tử Thụ lấy lý do làm cơm, chuẩn bị đất trồng rau để rời khỏi phòng khách.
Tử Vi và Lưu Hoành nói gì thì mọi người không biết, nhưng lúc ăn cơm tối tâm trạng của Lưu Hoành cực tốt, ăn hai bát cơm lớn rồi mới hài lòng, lưu luyến đưa tay tạm biệt mọi người, mỗi bước đi như thể bay.
Buổi tối cả nhà hội họp, đương nhiên Tử Vi không thoát khỏi truy hỏi của mấy huynh muội Tử La. Tử Vi bị hỏi đến cuống lên nên kể sơ qua chuyện của nàng và Lưu Hoành cho mọi người, Tử Vi đã đồng ý lời cầu thân của Lưu Hoành, nhưng nàng thấy năm sau mới hết hiếu kỳ, hơn nữa đệ muội Tử La vẫn còn nhỏ, nàng muốn đợi thêm hai năm, đợi các nàng lớn thêm chút nữa, Tử Thụ, Tử Hiên có thể gánh vác được gia đình, nàng mới tính đến chuyện gia đình. Vì lẽ đó, nàng hy vọng đợi hai năm sau mới thành hôn.
Lưu Hoành thấy Tử Vi đồng ý lời cầu thân của mình là may mắn lắm rồi, nào dám có ý kiến gì cho nên dễ dàng đồng ý với Tử Vi, nhưng Lưu Hoành có một điều kiện là muốn họ phải định thân trước.
“Tử Thụ à, các đệ thấy sao? Nếu có ý kiến gì, mai Lưu đại ca đến các đệ có thể nói với huynh ấy.” Dù Tử Vi thẹn thùng nhưng không hề từ chối, nàng cũng biết phải giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng.
“Đệ thấy vậy cũng tốt, trước cứ định thân, hai năm bồi dưỡng tình cảm rồi mới gả, khi đó tình cảm của hai người sẽ tốt hơn.” Tử Thụ thẳng thắn nói.
Tử La, Tử Hiên và Tử Đào, Tiểu Lục cũng không có ý kiến.
Lưu Hoành mang theo sự nóng vội đó, hôm sau liền tới hỏi xác nhận từ tỷ muội Tử La. Cũng trong hôm đó, Lưu chưởng quỹ đến nhờ bà mối Dương nổi danh nhất trấn trên sang nhà Tử La xin cưới.
Bởi vì trước đó đã chào hỏi, bà mối Dương làm theo dặn dò của Lưu chưởng quỹ, chọn lúc Tử Thụ, Tử Hiên về nhà ăn cơm để tới nhà cầu hôn. Tránh không kịp thời gian, Tử Hiên, Tử Thụ đã nhờ Thiết Trụ xin phu tử giúp họ, chiều tối mới lại đến thư viện. Hai bên đã bàn bạc trước rồi, bà mối cũng chỉ là cho có vậy thôi, thế nên chuyện này trôi qua nhanh chóng. Những ngày kế tiếp, sau khi xem bát tự hai bên, mọi người đều nói hai người là ông trời tác hợp, Lưu chưởng quỹ và gia đình Tử La đều thấy vô cùng thỏa mãn với kết quả này.
Thế là Lưu Hoành nhanh chóng định ngày đính hôn, chờ mấy ngày được nghỉ ở trường hắn sẽ trở về làm lễ. Nhìn Lưu Hoành gấp gáp như vậy, ai nấy đều thấy buồn cười.
Thực ra Tử La rất muốn nói với Lưu Hoành là, gấp gáp cũng có được gì đâu, huynh còn phải đợi thêm hai năm nữa đấy, hai năm sau mới được ôm mỹ nhân về. Nhưng Tử La thấy vẻ mong đợi của hắn khi nói đến chuyện đính hôn với Tử Vi thì không nỡ đả kích.
Lần này Lưu Hoành vừa mới đến trường huyện, ngày hôm sau đã có kết quả thi viện. Lần trước trấn Cổ Thủy có hai người đậu tú tài, nhưng đáng tiếc lần này Thiết Đản không thể đậu thi viện để thành tú tài được.
Tuy vậy, sau khi biết tin, mọi người có tiếc nuối một chút, nhưng nhanh chóng được mọi người đón nhận.
Khả năng tiếp nhận mọi chuyện của Thiết Đản đã tốt hơn nhiều rồi, trải qua cuộc thi, hắn cũng trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn quyết định phải tiếp tục cố gắng đọc sách, sang năm thi lại, nếu thi đậu hắn sẽ là tú tài, cả nhà được miễn thuế. Mà sau khi Trần thúc, Trần thẩm làm ở cửa hàng, trong nhà có bạc, họ cũng nói sẽ tiếp tục hỗ trợ Thiết Đản học thêm.
Năm ngày qua đi rất nhanh.
Hôm nay là ngày Tử Vi đính hôn.
Cả nhà Tử La đều thức dậy thật sớm.
Mọi người thay đồ mới, bắt đầu chuẩn bị cho tiệc đính hôn vào buổi trưa. Tử Vi cũng nghe theo yêu cầu của mấy tỷ muội, thay một bộ váy bằng tơ lụa màu hồng, chân đi đôi giày thêu mới. Nàng còn đính thêm cây trâm bạc ở Châu Ngọc Lâu do mấy huynh muội Tử La cùng chọn vài hôm trước.