Tuy Dư Hoa và huyện lệnh đi rồi, nhưng rất lâu sau huynh muội Tử La vẫn được hưởng ké hiệu ứng danh nhân của Dư Hoa và huyện lệnh, đặc biệt là Dư Hoa.
Đầu tiên là việc buôn bán của cửa2hàng Malatang nhà bọn họ lại sốt xình xịch. Bất luận là bá tánh ở trần trên hay là các phú hộ đều thường xuyên ghé qua cửa hàng nhà các nàng. Giống như là bọn họ làm tăng lợi nhuận cho8nhà Tử La sẽ gián tiếp lấy lòng Dư Hoa luôn, tuy là Dư Hoa không biết việc này.
Tất nhiên huynh muội Tử La cực kỳ thích chí, không ngờ hiệu ứng danh nhân của Dư Hoa lại lợi hại đến vậy.6Vì thế, lợi nhuận nhà các nàng lại tăng thêm một mức. Trừ việc buôn bán ở cửa hàng ra, thôn dân tới thăm nhà Tử La cũng rất đông. Có rất nhiều hương thân ở quanh đó nhiệt tình với nhà3nàng hơn rất nhiều. Cũng rất nhiều người mà huynh muội các nàng không quen gặp ở trên đường cũng tay bắt mặt mừng.
Mặc kệ thái độ của người xung quanh đối với tỷ muội bọn họ như thế nào, cả nhà5Tử La bây giờ không có thời gian mà nghĩ đến việc đó. Bây giờ cả nhà đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi của Tử Thụ và Tử Hiên.
Đúng vậy, năm nay Tử Thụ và Tử Hiên hết kỳ chịu tang sẽ cùng nhau đi thi!
Từ mấy hôm trước, mấy tỷ muội Tử La đã phải chuẩn bị đồ đạc cho Tử Thụ, Tử Hiên lên huyện thành tham gia kỳ thi huyện. Ngày kia, Tử Thụ, Tử Hiên đã phải xuất phát lên huyện rồi. Trong cuộc họp gia đình buổi tối, Tử La nói: “Hay để muội đi cùng Đại ca, Nhị ca lên huyện đi, có gì muội cũng nấu cơm cho hai người được. Đại ca và Nhị ca phải đi thi, chắc chắn sẽ rất vất vả. A La đi cùng sẽ bồi bổ cho hai huynh. Hai huynh thích ăn đồ muội nấu mà. Đại ca, Đại tỷ, hai người thấy thế nào?”
Tử La nghĩ đến không gian, nàng thầm nghĩ, nếu trong lúc Tử Thụ và Tử Hiên đi thi nàng bỏ thêm chút nước không gian vào đồ ăn chắc sẽ giúp được hai huynh ấy.
Tử Thụ nghe Tử La nói cũng đắn đo: “A La, muội còn nhỏ, lúc ấy bọn huynh đi thi sẽ không lo cho muội được, để muội đi theo không ổn đâu.” “Không sao đâu mà. Chẳng phải Dung đại ca đã nói, lúc các huynh đi thi có thể ở lại toà nhà ở huyện thành của huynh ấy sao? Lúc ấy các huynh cứ đi thi, A La ở trong nhà, không chạy lung tung ra ngoài, vậy được chứ.” “Ừ thì...” Tử Thụ nhìn thấy sự mong chờ trong mắt Tử La, lời từ chối đã lên tới miệng nhưng không thốt ra nổi.
“Để A La đi đi. Từ trước đến giờ muội ấy vẫn rất ngoạn, nếu các đệ không yên tâm thì nhờ Dung đại ca cho người trông A La cũng được. Chỉ là như thế thì phiền Dung đại ca quá!” Tử Vi cũng đồng ý cho Tử La đi theo.
“Được đó, cho A La đi theo đi, chúng ta cho A La theo còn được ăn ngon đó. Bao giờ thi xong thì mang A La đi chơi một vòng trên huyện rồi về.” Tử Hiển cũng nói theo.
“Được rồi, nhưng A La tới huyện thành phải nghe lời, không là sau này huynh không mang muội đi chơi đầu.” Tử Thụ nói.
Tử La thấy mọi người đều đồng ý, sung sướng nhảy cẫng lên, luôn miệng hứa là sẽ nghe lời.
Vì thế, đoàn người lên huyện lại có thêm một bé Tử La. Tử Đào và Tiểu Lục cũng muốn đi theo, nhưng hai đứa biết không thể để Đại tỷ ở nhà một mình. Hơn nữa, Tử Đào, Tiểu Lục cũng sợ mình làm phiền các ca ca, ảnh hưởng đến chất lượng thi cử của bọn họ. Lần này Tử Thụ, Tử Hiên đi cùng người ở thư viện, nhưng tự ngồi xe ngựa của nhà mình. Thế nên có mang nhiều đồ một chút cũng không sợ. Ngày hôm nay xuất phát, cả xe ngựa và xe trâu nhà Tử La đồng thời khởi hành. Tử Thụ đánh xe ngựa, trên xe để hành lý của ba người. Còn Tử Hiên đánh xe trâu, mấy tỷ muội Tử La ngồi trên xe.
Xuất phát cùng huynh muội Tử La là nhà Trần thẩm. Bọn họ cũng đánh xe bò tới cửa hàng. Tới cửa hàng, Tử Thụ và Tử Hiên dặn đi dặn lại mấy người Trần thẩm và Cao Đại Sơn: Lúc mấy huynh đệ họ không ở nhà có gì mong bọn họ giúp đỡ Tử Vi. Lúc huynh đệ Tử Thụ lên huyện thành đi thi, khoảng thời gian này Trần thẩm sẽ sang ở bên nhà Tử La, giúp tỷ muội họ giữ nhà.
Thật ra, trong nhà có Đại Bạch, Tiểu Bạch. Nhà Cao Đại Sơn cũng ở cách đó không xa, mấy huynh muội Tử La không cần lo lắng cho Tử Vi. Nhưng để thêm yên tâm, Tử Thụ vẫn muốn buổi tối Trần thẩm sang nhà bạn họ ngủ.
Có lời bảo đảm của Trần thẩm và Cao Đại Sơn, lúc này Tử Thụ, Tử Hiên mới đánh xe ngựa cùng Tử La đi về phía thư viện, hội họp với những người học trò khác. Sau khi huynh muội Tử La tới thư viện Cổ Thuỷ, ở đó đã có ba bạn học cùng trường và một phụ tử đợi ở đó rồi. Nghe nói mỗi năm, thư viện Cổ Thuỷ sẽ phải một phu tử đi cùng học trở lên huyện đi thi, nên Tử La thấy có phu tử cũng không ngạc nhiên. Trong ba bạn học kia có một người Tử La cũng quen, chính là Thư Phương Thần từng học ở trường tư thục của Ngô lão phu tử trong thôn Tử La.
Phương Thần này nhà ở Phương gia thôn cách vách thôn nhà Tử La. Nhà hắn có một tiệm tạp hoá ở trên trấn. Lúc trước Tử La
với Tiểu Lục đi đến trường tư thục đón Tử Thụ, Tử Hiên cũng gặp Phương Thần rất nhiều lần rồi. Hắn còn từng mua cho Tử La với Tiểu Lục hai viên kẹo hồ lô nữa. Đến miếng bánh đậu xanh Lục Ký đầu tiên Tử La được ăn cũng do Phương Thần cá cược thua phải mời người trong thư viện ăn. Lúc đó Tử Thụ mang về cho Tử La. Sau biết được việc này, Tử La mới biết trên huyện thành có tiệm bánh đậu xanh Lục Kỳ ăn rất ngon.
Hai huynh đệ Tử Thụ chào hỏi phu tử và ba người bạn cùng trường xong, Phương Thần thấy Tử La thì trêu: “Tử Thụ, các ngươi đi thi còn mang theo cả Tiểu A La à?”
Tử Thụ nghe Phương Thần nói thế cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, chẳng qua là muốn trêu cậu với Tử Hiên chiều muội muội quá thôi. Cậu dứt khoát nói thẳng: “Ừ, lần này A La đi cùng chúng ta.”
Tử La không biết cái danh chiều muội muội của Tử Thụ, Tử Hiên đã truyền ra ngoài. Thấy Phương Thần nhắc đến mình còn lễ phép chào. Phương Thần thấy Tử La mặc váy vàng nhạt, trên đầu còn búi hai búi tóc bánh bao, cài một chiếc trâm hình con bướm tinh xảo, hai bên tai đeo một đối khuyên trân châu, khiến làn da trắng mịn càng thêm xinh đẹp. Phương Thần thấy một cô bé con trắng trẻo đáng yêu như thế thì sao còn bình tĩnh nối, nói lớn: “A La, muội càng lớn càng xinh đẹp, đáng yêu đấy.”
“Tử Thụ, nhà các ngươi có muội muội đáng yêu như thế, sao nhà ông đây chỉ có mấy ca ca thối nhỉ.”
Phương Thần mất cân bằng trong lòng, sau đó dỗ Tử La: “Tiểu A La, muội sang nhà Phương Thần ca ca làm muội muội của ta nhé? Ngày nào Phương Thần ca ca cũng mua bánh đậu xanh Lục Ký cho muội ăn được không?”
“Phương Thần, ngươi muốn ăn đòn à? Trước mặt ông cũng dám lừa gạt tiểu muội nhà ông.”
Vì thế, bất chấp phụ tử đang đứng đó, Tử Hiên đuổi theo đòi đánh Phương Thần.
Phương Thần đâu dám nói chuyện với Tử La nữa, co chân chạy mất.
Tử La thấy vậy mắt lại giật giật, hai cái đứa dở hơi này.
Thấy mấy người Tử Hiên tràn ngập sức sống tuổi trẻ như thế, Tử La nhớ về mình nằm đó lúc ở trường, những năm tháng thanh xuân khiến người nhớ mãi không quên.
Sau đấy lại có một bạn học đi cùng người nhà đánh xe ngựa tới.
Không lâu sau xe ngựa nhà lão Chu do gã sai vặt đánh xe cũng từ từ tới. Lão Chu và Chu Viễn cùng xuống xe. Lần này Chu Viễn muốn đi thi huyện cùng Tử Thụ, Tử Hiên. Sau khi nhà lão Chu đến, người đi thi cũng tới đủ rồi. Vì lần này mọi người đều tới sớm hơn so với thời gian đã hẹn nên mọi người chào hỏi qua xong đều xuất phát sớm.
Thư viện Cổ Thuỷ lần này ngoài Tử Thụ và Tử Hiên còn có năm người khác.
Trong đó Tử La chỉ quen Chu Viễn với Phương Thần, có ba người khác nàng không biết.
Mà lần này trừ Tử La, Chu Viễn và một bạn học khác Tử La không quen có xe ngựa riêng, thì ba người còn lại bao gồm cả Phương Thần đều không có xe ngựa. Vì thế ba người bọn họ và phu tử thuê xe ngựa của lão Chu.
Lão Chu là ai chứ, ông lập tức vung tay miễn luôn tiền đi lại của phu tử và mấy học trò kia.
Đoàn người của Tử La chưa đến giữa trưa đã tới huyện thành. Vừa đến cửa huyện thành, huynh muội Tử La đã thấy gã sai vặt Tiểu Vũ của Dung Phong đang đứng chờ mấy huynh muội họ.
Lúc trước, Dung Phong đã bàn với mấy huynh muội Tử La, đến lúc thi huyện, Tử Thụ, Tử Hiên và Chu Viễn sẽ ở tại một tòa nhà của hắn trên huyện thành là được, đỡ phải thuê khách điếm. Dù sao khách điếm nhiều người qua lại, tiếng ồn sẽ ảnh hưởng tới việc ôn tập của mấy người Tử Thụ. Nhất là thời điểm bây giờ có rất nhiều học trò đi thi, người trong khách điếm càng đông.
Huynh muội Tử La cũng nghĩ tới điểm này nên mới không từ chối ý tốt của Dung Phong. Lấy giao tình giữa huynh muội Tử La và Dung Phong cũng không có gì phải ngại. Ngược lại nếu huynh muội nàng mà từ chối, Dung Phong sẽ nói huynh muội họ không coi hắn là bạn bè nữa. Thế nên lần này huynh muội Tử La không ở cùng khách điểm với phu tử và ba vị bạn học khác. Sau khi huynh muội Tử La và Phương Thần đường ai nấy đi, Tiểu Vũ dắt bọn họ tới tòa nhà kia.
Trên đường, Tiểu Vũ nói lại cho huynh muội Tử La sắp xếp của Dung Phong. “Tòa nhà mà thiếu gia sắp xếp cho Tử Thụ thiếu gia ở cách trường thi không xa. Ngồi xe ngựa khoảng mười lăm phút là tới.” “Bây giờ thiếu gia đang đi kiểm tra cửa hàng. Ngài ấy kêu tiểu nhân đưa Tử Thụ thiếu gia đến nhà trước. Buổi tối ngài ấy sẽ qua ăn cơm cùng mọi người.” “Tử Thụ thiếu gia, mọi người đói bụng chưa? Hay chúng ta đến tửu lầu ăn cơm đã?” Huynh muội Tử La thấy cũng tới giờ ăn trưa rồi, bèn tìm một tửu lầu ăn cơm.
Cơm nước xong, Tiểu Vũ giành trả tiền. Cậu nói là Dung Phong dặn tất cả chi phí của huynh muội Tử La trên huyện thành đều sẽ do Dung Phong phụ trách. Huynh muội Tử La tỏ vẻ bất đắc dĩ, Dung Phong này lúc nào cũng hào phóng nhiệt tình như thế.
Thật ra nếu việc này bị đối thủ cạnh tranh và một vài người hợp tác với hắn nghe được nhất định sẽ lớn tiếng phản bác lại. Quỷ Kiến Sầu trên thương trường thì hào phóng thế quái nào được?